Author Topic: 16 cuộc gọi nhỡ...  (Read 2932 times)

Description:

Offline alxon2009

  • *
  • Youngster
  • Posts: 1
  • Joined: Sep 2011
  • Thanked: 0
  • Thanks: 0
« on: March 22, 2012, 03:14 PM »
Logged
Em xin lỗi vì tất cả. Yêu anh”
7 năm qua, chưa một đêm nào anh ngủ ngon giấc. Cứ nhắm mắt lại là từng chi tiết lại hiện lên trong đầu anh, rõ mồn một. Anh như thể đã sống lại đêm đó, rất nhiều lần, nhưng anh chẳng thể làm gì để thay đổi mọi việc, anh không thể làm vợ mình sống lại. Mỗi ngày qua đi là một ngày lương tâm anh bị dằn vặt, cắn rứt. Anh mắc kẹt trong nỗi đau của quá khứ mà không sao thoát ra được.

Người chồng mắc kẹt trong quá khứ
Thỉnh thoảng anh lại lấy ảnh chị ra ngắm nhìn, anh ngắm chị nhiều tới nỗi bức ảnh bạc cả màu. Trong ảnh, chị vẫn cười thật tươi, thật hiền từ. Rồi anh lại tự hỏi: "Ở trên trời, chị vui hay buồn? Chị có tha thứ cho anh không?" Nhưng anh thì không thể tha thứ cho mình. Từ ngày chị mất, anh không hề thay đổi bất cứ một vật dụng gì trong nhà, bởi mỗi đồ vật đều nhắc anh nhớ tới chị, như thể chị vẫn còn đâu đây. Và như thể, những ngày hạnh phúc của anh chị dường như vẫn còn rất mới.

Anh cứ tự ru ngủ mình trong một quá khứ mơ hồ để níu kéo hình bóng của chị. Chị là mối tình đầu của anh. Anh chị yêu nhau từ thời còn ngồi trên ghế phổ thông. Tình yêu của họ đã trải qua đủ mọi cung bậc của cảm xúc, cả ngọt ngào lẫn đắng cay. Chị đã chờ đợi anh đến khi anh tốt nghiệp Đại học, có việc làm ổn định rồi mới tiến tới hôn nhân. Dù tình yêu đã trải qua rất nhiều thử thách, những tưởng rằng đã đến lúc chín muồi, nhưng hôn nhân lại là một chuyện hoàn toàn khác.

Những ngày đầu mới cưới, cũng như bao đôi uyên ương trẻ khác, đời sống của đôi vợ chồng trẻ rất mặn nồng, thắm thiết. Nhưng rồi, như một câu nói hài hước nhưng đầy triết lý: “Tình yêu là ánh sao trên trời, còn hôn nhân là cái hố mà khi mải ngắm sao người ta sa chân vào”, cuộc sống lứa đôi bắt đầu nảy sinh bao điều phiền nhiễu, rắc rối.

Hồi ấy, dù mới ra trường nhưng anh đã có một công việc khá tốt với mức lương mà nhiều người phải mơ ước. Anh thừa sức để lo cho gia đình một cuộc sống sung túc, đủ đầy. Bởi vậy mà anh đề nghị chị bỏ công việc kế toán với mức lương bèo bọt để ở nhà nghỉ ngơi, có nhiều thời gian chăm sóc cho gia đình. Vợ anh vốn là người quảng giao, chị không muốn nghỉ việc, nhưng để chiều lòng chồng, chị vẫn gật đầu đồng ý.

Bốn bức tường và công việc nội trợ ngày nào cũng như ngày nào nhanh chóng khiến chị thấy nhàm chán. Cả ngày, chị chẳng có thú vui gì khác ngoài việc ngóng chồng về. Anh trở thành mối quan tâm duy nhất của chị.

Nhưng chị lại không phải mối quan tâm duy nhất của anh. Ngoài vợ ra, anh còn bao nhiêu chuyện khác phải lo nghĩ. Anh còn công việc, còn sự nghiệp, còn bước đường thăng tiến. Anh không thể lúc nào cũng về nhà đúng giờ và không tỏ ra mỏi mệt. Anh không thể tối nào cũng ăn những bữa cơm chị nấu. Anh còn phải giao lưu, nhậu nhẹt với bạn bè, tiếp khách với cấp trên… Nhưng vợ anh thì không thể thông cảm điều ấy. Chị yêu và lo lắng cho anh rất nhiều. Chị sợ rằng anh uống rồi say xỉn, tự đi xe sẽ rất nguy hiểm. Chị sợ rượu bia nhiều sẽ làm hại sức khỏe của anh.

Bởi vậy mà mỗi khi anh về muộn, chị lại liên tục gọi điện hỏi han, nhắc nhở. Có nhiều lần, chị còn tới tận nơi anh đang uống rượu để chờ đưa anh về. Chị không ồn ào, chỉ nhẫn nại và kiên trì quan tâm anh, nhưng với anh, đó là cả một sự nhiễu nhương. Anh khó chịu vì sự chăm lo thái quá của vợ. Anh xấu hổ với bạn hữu khi được vợ đưa về. Những cuộc điện thoại của chị là sự quấy rối đối với anh. Anh cảm thấy mình mất tự do vì bị vợ “quản lý”. Giữa hai vợ chồng bắt đầu nảy ra những cuộc cãi cọ.

Anh chị cãi nhau ngày càng nhiều hơn. Chị giận dỗi, còn anh vẫn nhậu nhẹt như cũ. Dù biết rằng động cơ của vợ chỉ là tình yêu với mình, nhưng anh vẫn không thể gạt khỏi đầu những nỗi bực tức, khó chịu. Chán nản cảnh chồng vợ lạnh nhạt, anh càng đi nhiều hơn, mải miết hơn với những cuộc bia rượu. Anh biết rằng mỗi khi trở về, chờ đón anh sẽ là bộ mặt nhăn nhó và những lời nhiếc móc của vợ, dù rằng sau đó chị có chăm sóc anh chu đáo thế nào đi nữa, nhưng thái độ của chị vẫn luôn khiến anh cảm thấy nặng nề.

Anh chỉ ước gì chị niềm nở chào đón anh, nói với anh những lời yêu thương ngọt ngào, dịu dàng và trừu mến với anh như trước đây, nhưng chị đã không làm thế. Chị đã không hiểu được nỗi lòng của anh, cũng như anh đã không thấu hiểu cho chị. Khoảng cách giữa hai người cứ dần giãn ra trong khi tình yêu vẫn còn sâu đậm. Không ai cố gắng để nói với ai, họ chỉ âm thầm đau khổ.
Nỗi ám ảnh không bao giờ nguôi
Rồi vào cái đêm định mệnh ấy, anh ngồi nhậu với bạn như bao lần khác. Càng về khuya, cuộc rượu càng vào hồi rôm rả. Khi rượu đã ngà ngà, những người đàn ông mới nói đủ thứ trên trời, dưới bể, và chuyện gì cũng thật hấp dẫn, hay ho và có duyên cả, bởi vậy, dù đồng hồ đã điểm sang ngày hôm sau, nhưng vẫn chẳng ai muốn bỏ cuộc vui.
Và cũng như bao lần khác, máy điện thoại của anh rung lên bần bật bởi những cuộc điện thoại của vợ. Anh biết, nếu nhấc máy lên, như bao lần khác, anh sẽ nghe ở đầu dây bên kia những lời thúc giục, ca cẩm đến sốt ruột của chị. Bởi vậy, anh nhăn nhó chuyển máy sang * im lặng rồi nhanh chóng đút lại chiếc điện thoại vào chỗ quen thuộc của nó trong túi quần. Anh vẫn say sưa nhậu tiếp với bạn, quyết không để những lời phàn nàn của vợ làm cuộc vui đứt quãng. Nhưng điện thoại không ngừng rung khiến cho anh cáu kỉnh, bực tức, lầm rầm chửi rủa, anh tắt máy. Thế là yên chuyện! Cuộc nhậu lại vào hồi say sưa, vui vẻ.
Nhưng ở đầu dây bên kia, vợ anh đang cố gọi cho anh bằng chút sức lực cuối cùng. Đứng trước ranh giới mong manh của sự sống và cái chết, trong đầu chị chỉ có hình bóng của anh. Ước nguyện của chị chỉ là được nhìn thấy anh trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời, được nói với anh một lời yêu thương cuối. Nhưng anh đã không bắt máy. Đáp lại chị chỉ có những tiếng tút dài vô cảm đến vô tận. Chị đã không gặp được anh. Chị đã đối diện với cái chết bằng sự cô đơn đến cùng cực. Chị đã ra đi vĩnh viễn.
Còn anh, sau cuộc nhậu trở về, anh đã say xỉn tới mức lăn ra ngủ khi vừa bước chân về tới nhà. Anh không còn đủ tỉnh táo để nhận ra sự vắng mặt của vợ. Nhưng giấc ngủ của anh nhanh chóng bị đánh thức bởi những tiếng gọi thất thanh của mẹ. Mẹ anh với vẻ mặt thất thần, đôi mắt sưng húp nhòa nước báo cho anh cái tin dữ: vợ anh đã mất vì một vụ tai nạn giao thông. Cái tin vợ chết như một gáo nước buốt giá dội thẳng vào anh, làm tan hết hơi rượu. Anh sực tỉnh, hoảng hốt lao đi tìm vợ. Nhưng khi anh đến thì đã quá muộn. Chị nằm đó, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân lạnh toát, sự sống đã rời bỏ chị, và anh tưởng rằng nó cũng đang rời bỏ anh.
Người ta kể lại rằng chị bị một tay tài xế ngủ gật đâm phải khi một mình ra đường giữa đêm. Anh quặn lòng khi biết lúc ấy chị đang đi tìm anh. Thứ cuối cùng của chị người ta đưa cho anh là chiếc điện thoại xây xát. Họ bảo rằng khi xe cấp cứu đến, chị vẫn còn khá tỉnh táo, chị giữ chặt điện thoại trong tay và liên tục gọi, gọi đến khi chị ngất lịm và rơi vào hôn mê. Anh run rẩy cầm chiếc điện thoại của vợ, thấy trong đó có 16 cuộc gọi đến máy của anh và một tin nhắn còn chưa kịp gửi. Chị đã viết, vẻn vẹn rằng:
“Em xin lỗi vì tất cả. Yêu anh”
Chỉ vài chữ ấy thôi nhưng là tất cả sức lực còn lại của chị, anh biết điều ấy. 16 cuộc điện thoại của vợ, anh đã lạnh lùng không nghe một cuộc nào vì nghĩ rằng đó là chuyện nhảm nhí. Giờ đây, khi đứng trước di ảnh của chị, anh đau tới mức không thể rơi nổi nước mắt. Cả cuộc đời này, có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ tha thứ được cho bản thân.


Nguồn: http://goctraitim-st.blogspot.com/2012/03/16-cuoc-goi-nho_19.html

Offline nguyenvanlang

  • *
  • Juventini
  • Posts: 348
  • Joined: Mar 2006
  • Thanked: 487
  • Thanks: 1
« Reply #1 on: March 22, 2012, 03:24 PM »
Logged
Đang buồn ngủ, đọc xong bài này thấy tâm trạng mình buồn hơi bao nhiêu. Các ông chồng nên đọc bài viết này...
....LOVE..cũng giống như 2 người cùng kéo căng một sợi dây chun...Khi một người buông tay...người còn lại nhất định sẽ đau.

Offline ruudro

  • *
  • Juventini
  • Posts: 935
  • Joined: Apr 2007
  • Thanked: 8
  • Thanks: 15
  • Gender: Male
  • Juventus Arena
« Reply #2 on: March 22, 2012, 03:29 PM »
Logged
 :(( :(( :(( đọc bài viết này xong mình trân trọng từng cuộc gọi .....
« Last Edit: March 23, 2012, 01:07 PM by ruudro »
Believe that you will succeed - and you will !
"Tin răng thành công - Bạn sẽ thành công"

                                       - Dale Carnegie  -

Offline forza_alex

  • *
  • Juventini
  • Posts: 1,106
  • Joined: Jan 2005
  • Thanked: 91
  • Thanks: 46
« Reply #3 on: March 22, 2012, 05:52 PM »
Logged
Bài này mình nhớ đã được Bình Alex post từ năm 2006 rồi thì phải. Giờ đọc lại vẫn thấy cảm động mặc dù hơi sến  :D
Này thì ký...

Offline Laoai_Delpiero

  • *
  • JFC Star
  • Posts: 2,427
  • Joined: Aug 2005
  • Thanked: 200
  • Thanks: 79
  • Gender: Male
  • Tiền ko có làm cái gì cũng khó
« Reply #4 on: March 22, 2012, 08:45 PM »
Logged
Xúc động đấy, đó cũng là 1 bài học cho những ông chồng sống vô trách nhiệm. 1 bài học mà cái giá phải trả quá đắt.
Rượu ngon,bạn hiền,nửa chén cũng thiếu
Không hợp,tri kỉ,nửa câu cũng thừa.

Offline nguyenvanlang

  • *
  • Juventini
  • Posts: 348
  • Joined: Mar 2006
  • Thanked: 487
  • Thanks: 1
« Reply #5 on: March 23, 2012, 08:01 AM »
Logged
Xúc động đấy, đó cũng là 1 bài học cho những ông chồng sống vô trách nhiệm. 1 bài học mà cái giá phải trả quá đắt.
Nghe nói Laoai cũng hay nhậu nhẹt nhỉ? :P
....LOVE..cũng giống như 2 người cùng kéo căng một sợi dây chun...Khi một người buông tay...người còn lại nhất định sẽ đau.

Offline The_Lover

  • Hòa hao Đang dẫm
  • *
  • Juventini
  • Posts: 864
  • Joined: Mar 2010
  • Thanked: 107
  • Thanks: 78
« Reply #6 on: March 23, 2012, 09:38 AM »
Logged
Làm mình nhớ lại "Xin lỗi, em chỉ là con ___", những chuyện thế này đọc lúc nào cũng cảm động  :x
Hỏi thế gian tình ái là chi, mà khiến con người sinh tử tương hứa...???

Offline damducquynh

  • *
  • Juventini
  • Posts: 629
  • Joined: Jun 2010
  • Thanked: 0
  • Thanks: 1
« Reply #7 on: March 23, 2012, 02:16 PM »
Logged
Hôm qua đọc cho vợ nghe câu chuyện này,vợ bảo từ giờ cứ 7h không về là nháy máy,không nghe thì đừng hỏi tại sao!!!
Thật hối hận :(
[div align=\\\"center\\\"]  T. O. P
                   Looking at you, I can't breath. But without you, I am dead.


Gặp gỡ nhiều người, học tập từ nhiều người. Một trong số họ, hoặc là tất cả, có thể trở thành hình mẫu cho bạn. Rồi một ngày nào đó, bạn cũng sẽ trở thành hình mẫu của một ai đó.[/div]

Offline nguyenvanlang

  • *
  • Juventini
  • Posts: 348
  • Joined: Mar 2006
  • Thanked: 487
  • Thanks: 1
« Reply #8 on: March 23, 2012, 02:30 PM »
Logged
Hôm qua đọc cho vợ nghe câu chuyện này,vợ bảo từ giờ cứ 7h không về là nháy máy,không nghe thì đừng hỏi tại sao!!!
Thật hối hận :(

 =)) =)) =)).
....LOVE..cũng giống như 2 người cùng kéo căng một sợi dây chun...Khi một người buông tay...người còn lại nhất định sẽ đau.

Offline QuốcHiếu

  • *
  • Juventini
  • Posts: 260
  • Joined: Apr 2008
  • Thanked: 40
  • Thanks: 91
  • Gender: Male
« Reply #9 on: March 28, 2012, 10:27 AM »
Logged
Sưu tầm được câu chuyện cũng na ná chuyện này. Post lên cho anh em đọc :

Bữa tối. Chàng trai và cô gái ngồi đối diện nhau.

- Cô gái vê cốc rượu trong tay và nói với chàng trai: "Em yêu anh".

- Chàng trai xoay xoay chiếc nhẫn cưới trên tay mình và nói: "Anh có vợ rồi".

- "Em không quan tâm, em chỉ cần biết tình cảm của anh. Anh có yêu em không?"

Chàng trai ngẩng đầu, quan sát cô gái ngồi đối diện mình... 24 tuổi, trẻ trung, có ý chí. Cơ thể tràn đầy sức sống, đôi mắt sáng và biết nói, đó thực sự là một cô gái tuyệt vời!!~

Thật đáng tiếc.

- "Nếu anh cũng yêu em, em sẽ là người tình của anh". Cô gái cuối cùng cũng không đợi được, nói thêm một câu.

- "Nhưng anh yêu vợ anh". Chàng trai trả lời một cách cương quyết.

- "Anh yêu cô ấy ư? Anh yêu gì chứ? Cô ấy bây giờ chắc đã già đi nhiều, chẳng thấy mặt bao giờ. Nếu không thì tại sao không thấy anh đưa cô ấy đến trong các bữa tiệc của công ty ….?"Cô gái vẫn tiếp tục nói, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của chàng trai cô gái liền từ bỏ những ý nghĩ trong đầu mình.

- "Em yêu anh vì cái gì?". Chàng trai lên tiếng.

- "Trưởng thành, khẳng khái, nam tính, biết quan tâm đến người khác, và còn nhiều nữa. Dù sao thì anh khác hẳn với những người đàn ông em đã từng gặp, anh rất đặc biệt".

- "Em biết ba năm trước anh như thế nào không?". Chàng trai châm điếu thuốc nói.

- "Em không biết. Em không quan tâm cho dù anh có từng ngồi tù đi chăng nữa".

- "Ba năm trước, anh chỉ là người con trai tầm thường trong mắt em bây giờ". Chàng trai không để ý đến cô gái, tiếp tục nói."Một người tốt nghiệp đại học bình thường, công việc không thuận lợi, suốt ngày uống rượu, cáu bẳn. Không quan tâm đến chuyện yêu đương, hàng tối còn hay đi tìm gái bán hoa, bị công an bắt."

- "Vậy tại sao…." Cô gái trở nên hứng thú với câu chuyện, muốn biết điều gì đã làm chàng trai thay đổi.- "Vì cô ấy à?"- "Ừ".- ...

- "Cô ấy hình như thấu hiểu được nội tâm của anh. Đã dạy anh rất nhiều điều, khiến anh không còn quan tâm đến những cái đã mất, không quan tâm đến những chuyện ngay trước mắt, mà cố gắng hoàn thiện mình.Trước mặt cô ấy, anh như đứa trẻ chẳng hiểu sự đời. Lúc đó thật kỳ lạ, tính khí bướng bỉnh của anh biến đâu mất hết, anh bị cô ấy thuyết phục. Nghe theo lời cô ấy, chấp nhận thực tại, anh biết mình vô dụng nên làm việc chăm chỉ. Cuối năm ấy, công việc khởi sắc, anh và cô ấy liền kết hôn".Chàng trai gẩy tàn thuốc, tiếp tục nói:

- " Lúc đó thực sự là những tháng ngày vất vả. Hai người, một chiếc giường, đồ đạc trong nhà chẳng có gì. Em có biết không, lấy nhau được một năm rồi mà anh mới mua được cho cô ấy cái nhẫn từ khoản tiền cả nửa năm tiết kiệm được đấy. Tất nhiên số tiền này do cô ấy tiết kiệm mà có, nếu cô ấy biết được thì chắc chẳng dám để anh mua đâu.""Khoảng thời gian đó, do anh hút thuốc, uống rượu nên sức khoẻ không tốt. Mùa đông đến, tối nào cô ấy cũng nấu cho anh một bát canh nóng trước khi đi ngủ. Mùi vị đó chỉ có cô ấy mới làm được."

Chàng trai trầm ngâm nghĩ về ký ức mà quên mất thời gian, vẫn tiếp tục kể về những chuyện đã qua. Và cô gái cũng không có ý cắt ngang câu chuyện, vẫn lắng nghe. Lúc chàng trai chú ý đến thời gian, đã là 10h đêm...

- "À, xin lỗi em nhé, anh chẳng chú ý đến thời gian gì cả, đã muộn thế này rồi cơ à?" Chàng trai cười và xin lỗi cô gái.

- "Bây giờ em đã hiểu rồi chứ? Anh không thể nào và cũng sẽ không làm những chuyện có lỗi với cô ấy".

- "Vâng em hiểu rồi. Vậy là em đã thất bại rồi. Em tâm phục khẩu phục rồi." Cô gái thất vọng và lắc đầu nói. "Chỉ có điều, đến độ tuổi của cô ấy, em sẽ còn tốt hơn cả cô ấy."

- "Ừ. Nếu thế thì em còn có thể tìm được chàng trai tốt hơn mà, đúng không?".

- "Muộn rồi, cơm canh ở nhà chắc cũng đã nguội cả, anh đưa em về nhé." Chàng trai đứng dậy tỏ ý muốn đưa cô gái về.

- "Không cần đâu, em tự về được mà". Cô gái xua tay nói. "Anh về đi, đừng để cô ấy lo lắng". Chàng trai cười rồi quay lưng ra về.

- "Cô ấy đẹp không?"- "Đúng thế. Cô ấy rất đẹp".Bóng chàng trai mờ dần trong màn đêm, để lại cô gái với ánh nến chói loà trong đêm tối.Chàng trai về đến nhà, mở cửa và bước vào phòng ngủ, bật đèn lên.Chàng đi đến mép giường và ngồi xuống.

- "Bà xã, đã là người thứ tư rồi. Em đã làm gì mà khiến anh thành người tốt thế này, nhiều người thích anh quá rồi. Làm không tốt thì chắc anh sẽ thay lòng mất. Sao lại khiến anh thành người tốt thế này , sao em nỡ ra đi trước chứ? Anh, anh một mình cô đơn quá à…"

Chàng trai lặng người đi và nói không thành tiếng.Nước mắt từng giọt, từng giọt lăn dài trên má chàng trai, rơi xuống khung ảnh trong lòng bàn tay chàng trai. Dưới ánh đèn mờ, trong bức ảnh cũ hiện ra nét mặt dịu dàng của một cô gái đã quá cố...

Nguồn : http://www.facebook.com/photo.php?fb...5947202&type=1

P/S : đặt mình vào trường hợp này thì mình cũng không dám chắc sẽ quyết định được  #:-S

Offline Duong Qua

  • Bàn tay xiết chặt bàn tay...
  • *
  • JFC Hero
  • Posts: 3,805
  • Joined: Oct 2004
  • Thanked: 931
  • Thanks: 528
  • Gender: Male
« Reply #10 on: March 28, 2012, 11:24 AM »
Logged
Mấy em họ hàng nguyễn văn rảnh xem phim hàn xẻng rồi ngồi sáng tác mấy bài lá cải, thần kinh đạp đinh, mấy bố cũng họ hàng ông rảnh ngồi đấy đọc. Ảo tung chảo :))
Diều hâu tuy nhỏ nhưng hung dữ, bay cao và rất xa

Y!M: tddhduongqua

Offline nguyenvanlang

  • *
  • Juventini
  • Posts: 348
  • Joined: Mar 2006
  • Thanked: 487
  • Thanks: 1
« Reply #11 on: March 28, 2012, 03:18 PM »
Logged
Từ ngày vào JFC mình lại thích đọc chuyện hẳn lên. Hay thật đấy... Hình như chuyện này là Anh chỉ yêu vợ anh.. :P
« Last Edit: March 28, 2012, 03:25 PM by nguyenvanlang »
....LOVE..cũng giống như 2 người cùng kéo căng một sợi dây chun...Khi một người buông tay...người còn lại nhất định sẽ đau.

0 Members and 1 Guest are viewing this topic.