Ngai vàng không đủ rộng cho hai người
Tháng Năm nghiệt ngã ấy vẫn chưa thể xóa nhòa trong ký ức của những người Rossoneri. Cứ như chỉ mới ngày hôm qua. Một cú đánh đầu của Trezeguet, 6 phút điên rồ ở Istanbul, những đôi chân bất lực trên chấm phạt đền… tất cả diễn ra như một cuốn phim quay chậm, mà vai chính từ một người hùng được tung hô, bỗng chốc biến thành kẻ sa cơ khốn khổ. Nếu thời gian không làm dịu đi nỗi đau thì chiến thắng sẽ là liều thuốc thần diệu nhất. Cuối tuần này Milan sẽ nghiến răng vào trận với vết thương còn nhức nhối để đánh bại một đối thủ - xưa là bạn, nay gần như kẻ thù…
Mặc dù các nhà chính trị miền Bắc khăng khăng phủ nhận sự can thiệp của họ vào các CLB lớn, thực tế hơn 2/3 số nghị sĩ quốc hội là CĐV của Juve, có quan hệ mật thiết với các tập đoàn công nghiệp miền Bắc. Số còn lại ủng hộ Milan. Đó không đơn thuần là tình yêu thể thao, mà thực chất nhằm mục đích kiểm soát nền công nghiệp chế tạo mũi nhọn của nước Ý mà Juve là đại diện (họ thuộc sở hữu của FIAT, tập đoàn công nghiệp lớn nhất Italia), gây ảnh hưởng về tư tưởng (qua sức mạnh truyền thông), khống chế nền tài chính (nắm “hầu bao” các ngân hàng Finninvest, công ty mẹ của Milan), cuối cùng là thao túng chính trị (Berlusconi là nhân vật điển hình). Không ai biết chính xác “bộ não” nào ở Via Crimea (trụ sở Juve) hay ở Via Turati (trụ sở Milan) đã nghĩ ra chuyện liên kết 2 CLB hùng hậu nhất Italia lúc đó với nhau. Nhưng một ngày nóng nực tháng Sáu năm 1995 ấy đã đánh dấu sự chia rẽ lớn nhất giữa 2 miền Nam-Bắc và đào sâu thêm cái hố ngăn cách giàu-nghèo.
Họ đã liên minh như thế nào? Trước tiên là hiệp ước về thương mại, mở đầu bằng việc đấu với nhau ở cúp Berlusconi cho đến tận năm 2014, rồi ký hợp đồng kinh doanh cùng nhau, từ tài trợ, quảng cáo, truyền hình số mặt đất, truyền hình vệ tinh, cả những trận đấu qua cáp và trên internet. Ngoài ra, cả hai cũng có một thỏa thuận ngầm, theo đó họ sẽ làm ngơ cho nhau nếu như 1 trong 2 đội “đột nhiên” được trọng tài “yêu quý” quá mức. Hai năm trước, khi Berlusconi thông qua đạo luật “cứu bóng đá” giúp các CLB lớn đang nợ nần đầm đìa thoát nạn, Milan của ông ta được lợi nhất và Juve cũng ngỏ lời cảm ơn. Nhờ những quan hệ chằng chịt và những thế lực đứng trong bóng tối, Milan và Juve đã thống trị cả Calcio. Người ta từng gọi họ là “liên minh thần thánh”. Có phép mầu nào ở đây thì không rõ, nhưng trong vòng 10 năm từ khi liên minh mờ ám này ra đời, họ đã thay nhau 8 lần lên ngôi bá chủ, chỉ để “sổng” 2 Scudetto vào tay Roma và Lazio trong khoảng thời gian họ cùng sa sút và không thể cản nổi bước tiến mạnh mẽ của các đội bóng thủ đô. Tất cả những gì bê bối và nghèo đói còn lại xin “nhường” cho miền Nam!
Không thể có tình bằng hữu bền vững dựa trên một nền tảng kiểu “con buôn” như vậy. Cho dù đã cùng nhau san sẻ vinh quang, nhưng khi lòng tham quá lớn so với phần bánh được chia, cả hai đều cảm thấy bức bối với những ràng buộc mà chính họ đề ra. Và những rạn nứt không thể tránh khỏi xuất hiện. Sau 2 mùa đội vương miện, nhà vua Juve cảm thấy đau yếu nên ngỏ ý nhường lại cho ông bạn Milan. Một năm sau, trong sự nóng lòng xây dựng thời kỳ hoàng kim mới, họ rất muốn “xin lại” cái vật đẹp đẽ đó. Nhưng Milan cũng cần nó hơn bao giờ hết, vì lúc ấy là thời điểm hết sức quan trọng với họ. Những chiến thắng của Milan có thể che lấp khả năng điều hành đất nước kém cỏi của ông Berlusconi, giúp ông ta đánh bóng lại cái uy tín đang sa sút thảm hại. Ai cũng ham muốn, không ai nhường nhịn. Đó là tiền đề cho một cuộc chiến khác, bắt đầu từ trong lòng cuộc chiến ở Turin, 6 ngày trước lễ Giáng Sinh năm ngoái.
Ta hãy ngược dòng thời gian quay về một buổi tối đầy gió lạnh trên sân Delle Alpi. Juve không còn bay lên như đầu mùa bóng vì một loạt cầu thủ đã mệt mỏi, còn Milan đang thở gấp gáp phía sau. “Bà đầm già” quyết tử thủ và biến trận đấu được mọi người chờ đợi nhất thời điểm đó thành trận đấu tra tấn nhất trong năm. Milan khống chế hầu hết cục diện và họ chơi bóng như đang ở sân tập Milanello. Nhưng họ chẳng thể làm gì hơn, vì chủ nhà đã chui vào một boong-ke chống bom nguyên tử từng được chính Capello phát minh cho người Rossoneri năm 1994. Chỉ có nghị lực thép, tinh thần chiến đấu và những sai lầm của trọng tài Bertini mới giúp Juve không bị đánh gục một cách tàn nhẫn. Một cú sút trúng cột của Shevchenko, một pha dứt điểm chệch cột dọc ở phút cuối của Pirlo và vài tình huống nguy hiểm khác chưa đủ làm Juve run sợ. Họ đã đạt được mục tiêu giữ vững lợi thế điểm số, kìm hãm và gây ức chế cho một đối thủ đang chạy hùng hục, tạo đà cho cuộc trở lại mạnh mẽ hơn vào mùa xuân.
Cay cú vì thua trong canh bạc đầu tiên, Milan đã phá vỡ “nguyên tắc vàng” vẫn tồn tại bất di bất dịch: họ công khai chỉ trích những quyết định của giới cầm còi làm lợi cho Juve. Galliani tuyên bố: “Giờ là lúc bắt đầu của lượt về, Lega Calcio không muốn chứng kiến những sai lầm tương tự mà trọng tài đã mắc ở lượt đi”. Thật tuyệt vời vì sau bao lần im lặng, cuối cùng ngài chủ tịch Lega Calcio cũng tỏ ra rất có trách nhiệm đem lại công bằng trong bóng đá! Và bắt đầu từ lúc này, Juve đừng trông mong gì vào lòng hảo tâm của ông bạn nữa. Song hành với cuộc chạy đua căng thẳng ở Serie A là một cuộc chiến hậu trường không kém phần “hấp dẫn”. Người ta không từ bỏ bất cứ một thủ đoạn “trong sạch” nào để làm suy yếu đối thủ. Người nọ nhấm nháp niềm khoái trá khi thấy những cú ra đòn của mình làm kẻ kia bối rối và tức giận.
Bất cứ cuộc chiến tranh nào cũng sinh ra một kẻ thất bại. Cuộc chiến này cũng vậy khi tử thần gọi tên Milan. Bị Liverpool đá văng khỏi Champions League, Juve chỉ còn Serie A là cái phao duy nhất để bấu víu và cứu vãn viễn cảnh một mùa bóng thất bại. Họ đã kiên trì theo đuổi nó như vẫn thường làm, không nhường Milan dù chỉ một mét đất và vẻ lì lợm đó khiến người Rossoneri phải hoảng sợ. Lúng túng vì phải lựa chọn giữa 2 mục tiêu – Serie A và Champions League, căng thẳng vì áp lực chạy đua suốt 8 tháng trời với một đối thủ “dai như đỉa đói”, Milan đã đánh mất tất cả. Một thoáng mệt mỏi ở San Siro, một chút tự mãn ở Ataturk, và bao trùm lên hết là tinh thần bạc nhược trên sân cỏ và những sai lầm trên ghế chỉ đạo. Milan thất bại không phải vì họ chơi tồi hơn Juve hay Liverpool, mà bởi vì khuất phục họ là những địch thủ rất giống nhau, có những cái mà họ thiếu: tính thực dụng, ý chí mạnh mẽ và lòng khát khao chiến thắng. Phải chăng sau 2 năm nếm đủ mùi vinh quang, người Rossoneri đã thỏa mãn và mất đi mọi ham muốn chinh phục?
Lịch sử đã viết ra thì không thể sửa lại. Milan hiểu rằng, những mâu thuẫn với Juve không có lợi cho họ trên con đường đến Scudetto 2006. Đó là một chức vô địch đáng giá vì nó sẽ tác động đến tâm lý cử tri Italia trong cuộc tổng tuyển cử vào mùa hè sang năm. Cú đúp của Milan năm 1994 đã đưa Berlusconi lên ghế Thủ tướng và ông ta hy vọng 12 năm sau nhờ Milan, ông sẽ tiếp tục ngồi trên cái ghế ấy một nhiệm kỳ nữa. Nếu liên minh Juve-Milan lại vận hành trơn tru, Milan có thể tin tưởng chờ ngày vương miện tái hồi San Siro, vì Juve đang đắm đuối với giấc mơ Champions League. Trong lúc tìm cách “làm lành” với phía Turin, người Rossoneri không bỏ phí thời gian, gấp rút xúc tiến một cuộc tấn công tổng lực. Tất cả cho Scudetto! Chưa bao giờ người ta thấy Berlusconi phải bận tâm nhiều đến thế: bơm tiền cho Milan mua Gilardino, bành trướng trên lĩnh vực truyền hình, thâu tóm hội đồng kỷ luật, lôi kéo trọng tài (từ lâu là “lãnh địa” của Juve)… Ngài Thủ tướng đang bắt chước Napoleon, người mà ông rất ngưỡng mộ, dốc túi và đặt vận mệnh chính trị của mình vào một trận đánh lớn. Chỉ có điều người ta chưa thể rõ kết cục ra sao: Austerlitz (đại thắng) hay Waterloo (đại bại)?
Nhưng trước khi chìa bàn tay cho Juve, Milan đã kịp chơi cho ông bạn một vố. Nhận thấy đối tác thường bắt nhịp rất nhanh vào đầu mùa và như thế sẽ khó theo kịp vì Milan có thói quen khởi đầu chậm chạp, họ không ngần ngại triệt hạ “bà đầm già” bằng một lối chơi đầy mùi bạo lực ở cúp Berlusconi. Juve tức tối rời San Siro với ít nhất 5 cầu thủ bị loại khỏi vòng chiến đấu và thủ môn số 1 Buffon thì treo găng đến cuối năm! Người ta kinh ngạc khi thấy Rossoneri phô bày một bộ mặt dữ dằn đến thế vì trước nay họ nổi tiếng với phong thái hào hoa. Không muốn làm mếch lòng ông bạn, Milan nhanh chóng “sửa sai” bằng cách “đền” Abbiati cho Juve. Thật cảm động khi trong cái thế giới Calcio này, nơi mà tinh thần mã thượng khan hiếm như mưa trên sa mạc, vẫn còn tình tương trợ thân ái như vậy! Để so sánh, bạn hãy nhìn sang nước Anh thử hình dung: chẳng may MU làm gẫy vai Lehmann, họ sẽ chẳng đời nào “tặng” Tim Howard cho Arsenal!
Ai có thể cản được Juve? Mỗi vòng đấu trôi qua câu hỏi được đặt ra mà vẫn không có lời đáp. Ở châu Âu, Bayern đã kéo người Bianconeri xuống mặt đất, còn ở Italia thì chưa thấy mặt anh hào. Inter đã thử và bị knock-out ngay hiệp 1. Udinese, Parma kháng cự quyết liệt nhưng cuối cùng không thoát khỏi số phận hẩm hiu đó. Bởi thế, trận đấu ở San Siro đã giành được một sự chú ý đặc biệt trên tầm một cuộc quyết đấu Milan-Juve thông thường. Tuy mức độ quan trọng không sánh bằng trận “chung kết” hồi tháng Năm, nhưng xét về mặt tính chất và vị thế hiện tại giữa 2 đội, nó rất giống trận đấu ở Delle Alpi năm ngoái. Juve lái chiếc FIAT đang dẫn đầu cuộc đua một cách hùng dũng. Chiếc Opel của Milan sau khi chạy rốt-đa hơi lâu, giờ bám đuổi ráo riết và lăm le tìm cách qua mặt Juve thật đẹp. Những người không muốn thấy một mình Juve thống trị Serie A đang hò reo cổ vũ họ. Chiến thắng không mang lại ngay ngôi đầu bảng nhưng sẽ khích lệ tinh thần “chống Juve” của người Rossoneri rất nhiều. Không thắng được “bà đầm già” lúc này, Milan rất có thể tiếp tục đi theo lối mòn đau khổ như mùa trước, lẽo đẽo sau đuôi đối thủ suốt 9 tháng và chẳng có lấy một cơ hội để bứt lên. Mà người Bianconeri thì quá “nhẵn mặt” các cuộc đua đường dài rồi. Rõ ràng đó không phải là một kết thúc mà ngài Berlusconi hằng mong đợi…
Nếu như châu Âu đang sống trong nỗi hoang mang lo sợ virus cúm gia cầm thì Juve cũng bị ám ảnh bởi thứ “virus” chấn thương. Nhà ĐKVĐ Italia phải trả giá cho thành tích toàn thắng 9 trận liên tiếp khi Delle Alpi trở thành một bệnh viện. Suốt từ đầu mùa, Juve chưa bao giờ ra sân với một đội hình tốt nhất, vì Trezeguet, Vieira, Thuram, Ibrahimovic rồi đến Abbiati thay nhau chấn thương. Trước đó Buffon, Zebina, Birindelli, Olivera ngồi chơi xơi nước từ đầu mùa. Số còn lại đều mệt nhoài qua một tháng Mười “hành xác” với mật độ thi đấu trung bình 2 trận/1 tuần. Nhưng “bà đầm già” vẫn đạt kết quả tối đa một cách đáng ngạc nhiên. Và trong những hoàn cảnh ngặt nghèo, người ta lại càng được chứng kiến nhiều những phẩm chất “rất Juve” của họ.
Milan đã rất gần. Chủ nhà đang chờ đợi ở San Siro với khuôn mặt hăm dọa. Họ có đủ mọi lý do để hun đúc thêm lòng quyết tâm “đập bẹp” đối thủ. Nhưng Milan nguy hiểm bao nhiêu thì Juve lại là đội bóng khó chịu bấy nhiêu. Không còn ở thế sung sức như trận đấu tháng Năm, sau San Siro là cuộc nghênh tiếp Bayern vào thứ Tư tới và bao toan tính đường dài… vì vậy Juve sẵn sàng làm “bị bông” cho Milan đấm, chịu “khổ nhục kế” giống như năm ngoái một lần nữa. Để phá sập cái boong-ke mà người Bianconeri sẽ trốn vào đó cố thủ, Milan phải chơi nhanh và quyết liệt, kiểm soát bóng nhiều hơn nhờ khả năng điều chỉnh thế trận của Pirlo và chờ đợi Kaka bùng nổ. Nhược bằng không, người Rossoneri sẽ bị bóp nghẹt bởi một bậc thầy phá lối chơi đối phương, luôn cứng rắn và không ngại phạm lỗi. Nếu Vieira xung trận, Juve sẽ có thêm một chuyên gia đấu tay đôi, hợp với Emerson thành một cỗ máy càn quét mọi mưu đồ của Milan ngay từ giữa sân. “Bà đầm già” sẽ gồng mình lên chịu đựng tất cả những cú đòn hiểm, chờ đợi cơ hội phản kích và nếu Milan không kết liễu nổi họ, Juve sẽ ra cú đánh cuối cùng.
“Bóng đá cũng như chính trị. Khi người ta nghĩ rằng, mình đang thắng, thì điều ngược lại xảy ra…”. Câu nói đó của Berlusconi phần nào nói lên tính mong manh trong bản hiệp ước giữa 2 ông trùm phương Bắc. Tương lai nào đang chờ đợi cái liên minh kỳ quái của 2 kẻ tay trong tay cùng nở nụ cười quỷ quyệt, nhưng vẫn không quên nắm chặt con dao găm giấu dưới lớp áo choàng? Họ sẽ ganh đua quyết liệt một lần nữa hay lại thỏa hiệp với nhau để rảnh rang theo đuổi những mục đích riêng? Không ai có thể khẳng định, ngay cả sau trận đấu này. Nhưng có một điều chắc chắn là sau bao biến cố xảy ra, sẽ còn rất ít chỗ cho sự nhân nhượng hay lòng hào hiệp. Bởi vì một lẽ tự nhiên thôi: cái ngai vàng mà họ khao khát ấy chưa bao giờ đủ chỗ cho 2 người!