Nắng tháng Bảy
Cơn khát được nhận ra ngay sau khi đã quét (không phải quét bằng chổi mà dùng lưỡi hí hí) sạch 2 cốc kem. Tiết trời tháng Bảy oi bức - khô rát; cơn gió Tây nam (gió Lào) gây bức đến khùng người. Đi giữa hàng cây ven đường lá rực xanh vẫn nhận rõ cái nóng cháy của nắng lên từng thớ da, gió hất hất vào mặt đến phát bực.
Xưa! cây xanh với tán lá xum xuê che bóng cả một con đường tạo không gian mát mẻ thích đến thế. Giờ đây! Hai bên đường chỉ là những hàng cây con-thấp le te: lá xanh không đủ chống chọi với cái khô hạn của nắng huống gì đến việc tỏa bóng mát cho người dân đi đường. Sau khi con đường được kiến thiết lại: không phủ nhận nó đẹp và hiện đại nhưng cái vẻ quen thuộc thân thương dễ gần ngày nào đã không còn.
Tháng Bảy những cành phượng vĩ quen thuộc khi xưa khó mà bắt gặp trên những trục đường chính mà ta thường lui tới, không hiểu sao ngay cả tiếng ve rít rít buổi trưa hè cũng chẳng nghe thấy. Hè đấy sao?! tiếng tháng Bảy sao xa lạ quá! cuộc sống quanh ta vẫn tiếp diễn mặc ta có những liên miên khó hiểu ở tuổi đang "nhớn" hihi!
Tháng Bảy tháng của các kỳ thi quan trọng của học sinh-sinh viên. Tháng của những đêm không ngủ để lo lắng, hồi hộp, để ôn tập bài vở của các bạn và cũng là những đêm thức trắng chỉ để xem bóng đá của ta (không chỉ riêng ta mà hàng tỉ người mê trái bóng tròn lăn trên đất Đức). Kỳ thi đại học-cao đẳng đã kết thúc và trận chung kết bóng đá thế giới cũng đã qua mà đỉnh điểm là tuyển Ý ẹ iu đã mang cúp vàng về nhà. Nhìn trung vệ đội trưởng Cannavaro tay nâng cao chiếc cúp vàng mà lòng phơi phới "vui như mở cờ". Dư âm của WC vẫn còn đọng lại với nhiều vương vấn nhưng mọi cuộc chơi đều có hồi kết. Tiếc nuối cũng vậy thôi! Kỳ thi tuyển sinh thì năm đến lại tiếp diễn còn World cup thì phải đợi thêm những 4 năm nữa. Với thời gian dài như thế không biết có bao nhiêu sự thay đổi mà cụ thể hơn là Cannavaro có còn mang màu áo thiên thanh, Nét ta có còn trong đội hình chính của Ý ẹ, những Tốt ti, Del piero, những Pirlo, Buffon có còn là những "anh hùng dân tộc Ý" hay là một thế hệ mới tiếp nối thành tích tự hào của đàn anh? Cái này thì không ai trả lời được ngoại trừ tên thời gian.
Tháng Bảy mơn mớn những quả mận chín đỏ chưa kịp hái (hay đúng hơn là không ai muốn hái nó) rụng đầy sân. Có những quả vừa rơi xuống đã nứt ra, có những quả rơi và vỡ ra những mấy ngày rồi nên nhìn rõ cả chất nhền nhền lũ kiến bu bám đầy trông ghê! (Vì nhà hàng xóm đi vắng cả tuần nay nên chẳng ai quét sân-để lũ kiến hoành hành một cõi).
Tháng Bảy - tháng màu đỏ của hàng "râm bụt" điểm lên giữa cái nắng hè khiến mình nhớ lại kỷ niệm ngày còn bé. Một trong những kỷ niệm vui liên quan đến hàng râm bụt với một phen hú vía (tim suýt nữa nhảy ra ngoài): cái tuổi mà ba mẹ còn bắt ngủ trưa, cấm có chạy chơi ngoài nắng thế mà con cái nào có biết nghe lời. Mắt nhắm giả vờ ngủ, làm bộ nằm im không động đậy trước cái nhìn của mẹ. Mắt nhắm mắt mở len lén đợi đến khi ba mẹ vừa ra khỏi ngõ đi làm thì hai chị em hí hí chồm dậy chạy ngay sang nhà hàng xóm - nơi anh chị em trong xóm đã tụ tập từ trước. Bày trò chơi "đồ hàng", chơi búp bê. Nhưng để thật thật một tí cả bọn rủ nhau đi hái lá, hái hoa về bày trò. Lá thì dễ rồi, nhà ai cũng có cái hàng rào kẽm gai xen lá của cây (không biết tên-đợi hỏi người lớn rồi sửa lại), nhưng để phong phú hơn thì cần những nguyên liệu đặc biệt khác: những hạt mực được dùng làm đậu và nước tím tím của hạt mực chiết ra càng làm xoong chè giả càng trông giống giống thật chè thật. Còn chè đỗ đỏ thì sao? lúc đó chỉ nghĩ đến hoa râm bụt màu đỏ mọng - hơn thế hoa râm bụt còn tiết ra chất nhầy nhầy khi cho thêm nước vào giống với chè dẻo (chè đặc). Để có hoa thì phải hái, hái trộm của nhà người ta nhưng đâu phải dễ, cái nhà đó có hàng rào cao hoa thì lại nở cao hơn nhiều so với tầm với cực đại (kể cả kiễng chân). Không chịu thua, mình đầu đàn trèo lên hàng rào bứt bứt rồi vội vàng vứt dưới đất cho mấy đứa khác lượm cất. Đang lúc hứng hái nhiều hoa thì bỗng từ đâu có tiếng sủa gâu gâu inh ỏi - chưa kịp nhận ra tiếng sủa ấy có phải từ ngôi nhà này không thì mình đã bị cạp 1 miếng, miếng miếng dép (chỉ bị cạp trúng dép). Hoảng hồn nhảy vội xuống đất chạy thục mạng hòng tránh sự phát hiện của chủ nhà mà không hề biết cánh tay đã bị kẽm gai vẹt 1 đường rưng rứt máu. Chỉ khi đã thoát khỏi mối nguy hiểm bị chó rượt, bà hàng xóm chửi thì mới thấy đau nhứt kinh khủng. Vậy đấy đố có chịu chừa, hành động hái trộm ấy diễn ra thường xuyên. Không những trộm hoa, lá, mà còn khèo trộm ổi, đào mận nhà người ta nữa kia.
Tháng Bảy với những sắc màu nổi rực: màu vàng của nắng, màu xanh của lá, màu đỏ của hoa, màu tím của nhành lan nhà đối diện, ...càng làm sắc hè rực rỡ như thuở mười tám đôi mươi của cô gái, cậu trai.
Nắng vẫn muôn đời màu vàng, ánh vàng đẹp lung linh lúc buổi sớm và ánh vàng chai lì thấy ghét lúc chiều muộn ( gần 6.30 chiều rồi mà nắng vẫn chưa chịu tắt-có đáng ghét không?). Dẫu thế nắng vẫn là một phần không thể không có ở những tháng hè này. Này! có thích mưa-yêu mưa thì phải yêu nắng quý nắng vì nắng và mưa là anh em đó. Linh tinh rồi! Viết đến đây nhưng không biết nên kết thúc ra sao nên đành bỏ lửng...
Nghĩ về nắng nhưng lại viết bài lúc buổi đêm tối nên trí tưởng tượng phát huy với cường độ mạnh nhất có thể. Sắp sang ngày mới rồi! mắt đã nhíu lại. Thôi nắng! ta đi đây, đi đây.
11/7/06