Tự truyện của Didier Deschamps - Huyền thoại về thủ lĩnh thầm lặngPhần 1: Aviron Bayonnais - Nantes - Marseille -Bordeaux - Chelsea - ValenciaAviron Bayonnais - Ký ức về nơi chôn nhau cắt rốn[div align=\\\"center\\\"]
[/div]
Bất cứ người dân nào sống tại vùng quê Anglet, mỗi khi nhìn thấy tôi được lớn lên tại đây đều sẽ nói với Bạn rằng: đứa con thứ của gia đình Deschamps rất ngỗ nghịch, hiếu động và luôn tìm hiểu những mới mẻ trong cuộc sống. Các môn thể thao như Pelote basque, bơi lội, bóng ném, nhảy xa và dĩ nhiên thêm nữa là môn rugby. Thế nhưng môn thể thao đầu tiên mà tôi tiếp xúc là môn điền kinh. Tôi đã sưu tầm được nhiều giải thưởng trong các cuộc thi cho lứa tuổi thiếu niên. Giải điền kinh 1000m của Pháp là một ví dụ. Vào thời điểm ấy tôi chỉ mới 13 tuổi, vào lứa tuổi này tôi chưa chú ý đến bóng đá nhiều. Thế rồi một ngày, Manu, một
thằng bạn vẫn thường chơi chung với tôi, đã rủ tôi: Bố của tớ đã đăng ký cho tớ ở Bayonne. Cậu có muốn đi cùng với tớ chứ?” Tôi biết rất nhiều cầu thủ giỏi ở đấy, như Sarramagna chẳng hạn. Chính vì thế tôi đã đồng ý. Một ngày khác, tôi nhớ rất rõ là cậu tôi đã nhìn thấy tôi chơi bóng trong phòng ngủ - thì cậu ấy nói: “Nếu cháu muốn chơi bóng thì cháu nên đăng ký với một câu lạc bộ.
Tôi đã trở nên có chút hứng thú và tôi phát triển như một thanh niên. Vì tôi to hơn gấp đôi những bạn đồng trang lứa, HLV đến vào giao cho tôi chiếc áo số 9, khi ấy tôi chỉ khoảng 12 đến 14 tuổi. Và tôi có cơ hội tuyệt vời khởi đầu với vị trí hộ công. Tôi đã ghi trung bình 70 bàn thắng trong một mùa. Nhưng dường như thế là vẫn chưa đủ đối với tôi. Vì hầu như đạt được điều ấy quá dễ dàng, hơn nữa thể trạng của tôi hơn hẳn các bạn đồng đội. Ví dụ như năm đầu tiên ở trường trung học - tôi đã cao hơn gấp đôi các bạn đồng trang lứa và đó là nguyên nhân tôi đã chuyển sang lớp học khác. Rồi thì sau đó tôi bị chấn thương và tái phát bong gân nhiều lần nữa. Sau này, tôi đã phải bó chân – tôi không thể nhớ được mình đến bệnh viện bao nhiêu lần, kể cả cùng với cha tôi đến Casualty.
Đầu tiên là Nantes Tôi được nghe nhiều lần rằng: "Các CLB lớn đều muốn có cậu. Tôi vẫn còn nhớ là có nhiều tuyển trạch viên quan sát khi tôi tập luyện – đó là các quan sát viên đến từ Auxerre, Nantes và Saint-Etienne. Tôi đã từng gặp mặt Claude Bez – chủ tịch của Girondins de Bordeaux. Thế nhưng cha tôi lại nói rằng: “Chẳng có cách nào khác.” Tôi đã thích Saint-Etienne. Tôi đã tham dự một khóa học ở đấy một tuần nhưng bất chợt ý nghĩa không muốn chơi bóng lại thoáng qua trong suy nghĩ của tôi. Có những suy nghĩ khác tốt hơn. Và vào một buổi sáng khi đến trường, tôi đã nói với cha rằng: “Tôi chọn Nantes.” Mẹ tôi bất chợt lạnh mặt lại nhưng bà ấy chẳng nói gì. Thế là cả ba chúng tôi đi đến la Jonelière và bà hiểu rằng sắp phải xa cách con mình đến 600km. Nhưng tôi vẫn cương quyết. CLB thật tuyệt và tôi bắt đầu các buổi tập của mình. Tôi biết mình đã bước vào lứa tuổi thanh niên khi mới 14 tuổi. Tôi bước vào chân trời mới đang mở cửa trước mặt.
[div align=\\\"center\\\"]
[/div]
Tôi vẫn còn nhớ khoảng thời gian dài ở Bayonne. Mẹ cùng một cô thư ký đến thăm tôi và đưa tôi một chiếc thẻ. Khi tôi nói mình 12 tuổi thì tôi nghĩ rằng cô suýt ngất. “Hãy đến và nói thật đi chàng trai – cậu bao nhiêu tuổi?” Đó là sự thật. Khi ấy tôi đã cao 1,68m lúc mới 12 tuổi. Tôi được bắt đầu với lứa tuổi U13 và được giao trọng trách thủ quân. Sáu tháng đầu tiên ở Nantes thật tồi tệ. “Hệt như địa ngục” đó là điều tôi có thể nói với bạn. "Tại học viện, tôi được xem như là một thần đồng. Và chuyện này, thật không dễ dàng với tôi. Tôi chưa bao giờ cảm thấy thoải mái khi tập luyện trong khoảng thời gian này, lòng đầy nghi vấn, phức tạp, có nhiều cạnh tranh cho một vị trí. Có bao nhiêu tài năng trẻ có thể phát triển ở Nantes? Hàng trăm – hoặc hơn nữa. Và bao nhiêu cầu thủ trẻ đã ra đi? Desailly, Gravelaine, Ferri, tôi và vài người nữa. Nhưng tôi không hề phản ứng trong khoảng thời gian ấy. Sau 6 tháng, cuối cùng tôi đã buông xuôi, tôi còn nhớ rất rỏ - tôi đã đi chơi khuya và uống rượu trong số ấy có cả Marcel Desailly. Mọi chuyện đã đi xuống nhiều trong khoảng thời gian này.
Thay đổi bất ngờ, một trong những cú sốc đối với tôi là sự thay đổi trong suy nghĩ. Chỉ có 2 buổi tập trong 2 ngày trong một tuần. Tôi không ngừng trưởng thành. Trong năm cuối, tôi được thăng tiến rất nhiều. Các bài học thực sự đem lại nhiều hấp dẫn. Tôi dần hiểu được bóng đá chuyên nghiệp. Mọi chuyện diễn biến tốt đẹp, thể hiện được khả năng của mình, tôi cảm thấy mình nỗ lực hơn nữa với nhiều ước vọng trong đầu. Tôi muốn đạt được mọi thứ, chinh phục được nhiều danh hiệu trong các giải đấu như Coupe Paul Nicolas, Gambardella, …Vào thời điểm này, tuyển trẻ quốc gia được tham dự tại giải hạng ba. HLV của Nantes, Reynald Denoueix cùng Budzinski và các trợ lý của CLB Nantes huấn luyện tôi. Trong vòng 2 năm, tôi không ngừng trưởng thành cho đến một ngày, tôi cảm thấy mình đủ khả năng chơi tại đội hình dự bị. Và rồi thì ngày đặc biệt đó cũng đến…
Năm 17 tuổi, tôi đã khoác áo Nantes ra sân trận đầu tiên vào tháng 9/1985. Sau 111 trận, tôi đã ra đi. Thật là thú vị! Điều trong mong cũng đã đến. Tôi đã được khoác 111 lần cho Nantes tại giải Hạng Nhất. Đó là khoảng thời gian 5 năm với Jean-Claude Suaudeau. Tôi biết rằng ông luôn kiểm soát từng cử chỉ hành động của tôi. Tại học viện, thỉnh thoảng tôi lại thấy ông quan sát phòng của tôi, "Coco" luôn khắt khe. Khi cần ông có thể dừng lại và chúng tôi nói chuyện với nhau, rồi ông tiếp tục công việc của mình. Sau này tôi mới hiểu ra rằng ông làm các việc đó cũng chỉ muốn vun đắp cho tôi, chuẩn bị cho tôi các điều kiện cần thiết để đón chờ điều trọng đại nhất. Đó là ngày 27/09/1985, chúng tôi du đấu tại Brest, tôi được ra sân khi mới 17 tuổi. Trong năm đầu tiên, tôi đã chơi được 7 trận, năm kế đó là 19 trận và năm thứ 3 là 30 trận. Đó là mùa giải mà HLV Blazevic đã trao chiếc băng thủ quân cho tôi.
Marseille - Điểm đến đầu tiên Nantes đã đào tạo tôi còn sau đó là Marseille. Sau này tôi nhận thấy rằng, được đào tạo tại Nantes là chuẩn bị các điều kiện cần thiết để tôi bước vào sự nghiệp chơi bóng chuyên nghiệp. Mọi thứ đều tiến triển tốt đẹp, duy chỉ có hương vị chiến thắng là tôi chưa được nếm. Tôi khát khao được đứng trên bục chiến thắng. Tôi cũng được nhiều CLB lớn quan tâm để ý, nhưng mọi chuyện chỉ là sự thăm dò. Khi chúng tôi tiếp đảo Síp (Cyprus) tại Toulouse thì tôi nhận được tiếng gõ cửa tại khách sạn. Đó là Max Bouyer, chủ tịch của Nantes. Ông đến và nói với tôi rằng: “Chúng tôi sẽ đưa cậu sang Marseille. Didier à!” Tôi không thể tin vào tai mình, gần như tôi phản ứng tức thì: Tôi chẳng muốn đi đâu cả, thưa Ông. Tôi phải là người quyết định cuối cùng. Mấy ngày sau tôi liên tục được gọi điện, mọi chuyện được đàm phán trong vài giờ giữa đại diện của tôi và Jean-Pierre Bernès, về chuyên môn lẫn tài chính, kể cả các điều khoản khác. Buổi tối hôm sau, chỉ sau vài giờ đàm phán, tôi buộc phải làm điều mình không muốn và tôi đã rơi nước mắt. Điểm đến là Marseille. Và cuối cùng tôi đã được chơi ở cấp cao hơn.
Một tương lai sáng lạn? Bài viết của Robert Budzinski (giám đốc của FC Nantes)
“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Didier, tôi chắc chắn đó là cuối năm 82. Tôi tham dự giải đấu dành cho U15 - Aquitaine League. Đó là trận đấu với Bilbao, một CLB ở xứ Basque của Tây Ban Nha. Thời tiết khi ấy thật khủng khiếp. Mưa to và gió lớn. Nhưng dường như điều ấy chẳng làm chú bé ấy ái ngại khi chơi bóng. Tôi đã nhận thấy một tài năng trong số ấy, màn trình diễn của cậu có tầm ảnh hưởng lên cả đội. Và cả trong sự nghiệp sau này, phong cách ấy vẫn không thay đổi. Cậu ấy vẫn như thế.
Trong mọi trường hợp, chúng tôi chắc chắn quyết định ký hợp đồng với Didier để cậu khoác áo FC Nantes. Và chúng tôi không hối tiếc chuyện ấy. Tôi đã đến gặp bố cậu và giải thích chiến lược của chúng tôi, mời họ đến thăm học việc bóng đá. Và chúng tôi đã tạo được khác biệt với phong cách riêng vì rằng khi ấy Bordeaux cũng muốn có cậu. Vì thế Didier đã ký hợp đồng với Nantes vào tháng 4/1983, thời điểm mà CLB đang đứng ở tốp đầu. Chúng tôi đã đăng quang vô địch giải Hạng Nhất sau đó vài tuần. Chỉ trong vòng 2 đến 3 tháng sau đó, Didier đã trở thành một thủ lĩnh tại học viện. Và có lẽ bạn sẽ đến và nói với cậu ấy nhiều điều mới mẻ, những đích nhắm mới. Ở cương vị chúng tôi là một quản lý, chúng tôi cần tâm sự nhiều với cậu ấy, thậm chí là cả những vấn đề nhỏ nhặt như đồ dùng hay chuyện vỡ cửa kính chẳng hạn… Chúng tôi đều muốn có ý kiến của cậu. Và muốn một điều rằng chắc chắn mọi chuyện sẽ được giải quyết. Cậu rất có tác phong chuyên nghiệp và cá tính mạnh. Chỉ trong một thời gian ngắn, trước khi cậu chuyển đi vào cuối năm 89, chủ tịch Max Bouyer đã đưa ra một kế hoạch cho tương lai. Một biểu tượng tương lai cho Nantes, ngài chủ tịch đã chọn hình ảnh Didier trong khoảng thời gian tham dự cúp châu Âu mùa 92-93. Và điều này đã được phát huy."
[div align=\\\"center\\\"][/div]
Thật khó khăn cho việc chuyển đến Marseille từ FC Nantes. Tôi nhận thấy thế giới ở đây khác hẳn với những gì tôi từng biết. Phong cách chơi bóng, lực lượng CĐV, báo giới…Tôi không hề có kinh nghiệm về những chuyện như thế. Tôi nhớ là tôi và vợ đã đến đây vào tháng 11, đó là một thành phố mà tôi chưa được biết. Mọi thứ dường như rất phức tạp. Trên tất cả là tôi đã cảm nhận được sức ép nhiều tại đây, hơn cả khi ở Nantes. Sau khi rời Nantes, tôi cảm thấy mọi thứ cần phải nằm trong tầm kiểm soát. Nhưng mọi chuyện thật không dễ dàng. Bốn tháng đầu thì thực sự nhiều khó khăn. Trên tất cả, ở đây có một người không thể lẫn với người khác được - đó là vị chủ tịch của Olympique de Marseille, người mà tôi đã hàm ơn rất nhiều. Mãi đến khi tôi được 21 tuổi, tôi mới gặp Tapie, trong thời gian này tôi chẳng mấy chú ý đến ông. Trên sân tập, tôi đã không thể hiện được gì nhiều khi được xem so sánh với Mozer, Papin hay Francescoli. Chính vì thế, ông đã gửi tôi sang Bordeaux theo dạng cho mượn đến cuối mùa giải. Trong khi đó, sau này Marseille đã đoạt giải quán quân tại giải vô địch quốc gia. Đó là danh hiệu đầu tiên của tôi nhưng tôi chẳng đóng góp được chút công sức nào. Vì tôi đã được cho mượn nhưng chỉ là một mùa giải thôi.Bước đệm tại Bordeaux Tôi thực sự không muốn chơi ở đây, thế nhưng chính Bordeaux là một bước đệm rất tốt. Suốt mùa giải 90/91 tại Bordeaux, tôi dần tìm lại được sự tự tin của mình. Hơn tất cả là tôi đã chơi được 29 trận – chỉ có điều các vấn đề ngoài bóng đá thì khá khó khăn. Toàn đội đã trải qua 3 đời HLV, Goethals là HLV sau cùng, sau các HLV như Rohr và Gili. Điều này đã ảnh hưởng khá nhiều đến CLB. Về cá nhân tôi, tôi chỉ mong được mau kết thúc mùa giải để trở lại mái nhà Marseille.
Dẫu rằng bị loại khỏi Champions League, thế nhưng chúng tôi đã có 4 danh hiệu vô địch liên tiếp. Tôi tự nhủ với chính mình là sẽ nỗ lực thể hiện thật tốt tại Marseille. Nhưng hơn tất cả là tôi đã học hỏi nhiều điều từ một cá nhân: Bernard Tapie. Ở Bordeaux, ông không muốn tôi trở lại. Tôi vẫn còn nhớ buổi nói chuyện trên điện thoại khi mùa giải gần kết thúc. Điều này đã quyết định đến sự nghiệp sau này của tôi. Lúc ấy tôi đang ở nhà bố mẹ tôi tại xứ Basque, tôi đã gọi điện riêng cho ông. Và ông đã rất thẳng thắn đưa ra mục tiêu sắp tới. Ông không muốn có tôi: "Nghe này Didier, tôi không muốn làm việc với cậu tại Olympique de Marseille, anh chẳng có cơ hội để ra sân và như vậy anh sẽ mất suất tại tuyển quốc gia. Tốt nhất anh nên ra đi.” Ông muốn tôi đến Paris Saint Germain để đổi lấy Angloma. Khi suy nghĩ cẩn thận, tôi biết ông đã sai lầm vì tôi biết được khả năng của mình. Tôi hiểu bản thân tôi và ông nói thêm: “Được rồi Didier, chúng tôi sẽ thử.” Tôi đã chiến thắng. Một ngày ở Munich, tôi chưa thể nhận ra được tầm quan trọng của chiếc cúp châu Âu mang về Pháp.
Chiếc Cúp châu Âu, Bernard Tapie: Không thể quên được Marseille… Khi tôi nâng cao chiếc cúp vô địch tại sân vận động Olympia ở thành phố Munich. Tôi đã không nhận ra được tầm quan trọng của chiến thắng cuối cùng trước AC Milan. Người hùng khi ấy - chẳng phải là tôi, cũng chẳng phải là Barthez, Mozer, Angloma, Durant, Pelé, Völler, Desailly…Mãi đến sau này, tôi mới hiểu được tầm quan trọng của chiến thắng tại cúp châu Âu của một CLB Pháp. Nếu không có chiếc cúp thì nền bóng đá Pháp sẽ thay đổi nhiều. Có quá nhiều sự phức tạp cũng như nhiều cuộc cách mạng, nỗ lực từ các cầu thủ để các CLB Pháp vươn lên ngôi vị cao nhất. Tôi đã từng nói và lập đi lập lại là: tuyển Xanh Lam có được danh hiệu vô địch thế giới và chúng ta phải cảm ơn Tapie. Không có ông ấy, chúng ta sẽ chẳng thấy được một Marseille tuyệt vời tại Munich, chúng tôi đã phải nỗ lực nhiều mới có thể đánh bại được Brazil tại mùa hè năm 98. Dẫu rằng bạn có thích ông ta hay không, Tapie đã làm rất nhiều cho bóng đá Pháp.
Chelsea - Lựa chọn Sau cúp thế giới, tôi tự nhủ rằng mình không thể chững lại được. Điều đó cũng dễ hiểu. Tại sao vậy. Luôn luôn nỗ lực tìm kiếm chiến thắng. Khát vọng chiến thắng luôn có trong tôi. Các trận thì không quan trọng bằng chiến thắng. Tôi đã thích nghi với các môi trường bóng đá của Tây Ban Nha hay Monaco tại Pháp. Tôi cũng muốn nghĩ đến gia đình và môi trường họ sống. Không thể là Bilbao vì tôi không muốn làm lại từ đầu. Mọi thứ ở Monaco thì dễ dàng hơn. Và điểm đến là Chelsea, nơi đây có Vialli thực sự muốn có tôi. Tôi đã biết anh khi anh còn chơi hộ công tại Juventus và hơn nữa là chúng tôi có khoảng thời gian 2 năm rất đẹp. Tôi thích thử thách mới tại một môi trường mới, chinh phục các danh hiệu. Nơi đây tôi cũng được gần gũi với 2 nhà vô địch: Franck và dĩ nhiên là Marcel… Với Frank, Marcel, Bernard Lambourde và George Weah, tôi được nếm hương vị đăng quang. "Và tôi không thất vọng. Tôi đã thực sự tìm kiếm được một thế giới mới.
[div align=\\\"center\\\"]
[/div]
Tại Chelsea, Tôi là một trong số các cầu thủ chơi nhiều nhất. "Chúng tôi kết thúc ở vị trí thứ năm tại Premier League. Không đến nỗi quá tệ khi phong độ không được ổn định cho lắm. Và chúng tôi đã bỏ lỡ vài trận đấu quan trọng. Chúng tôi cũng tiếc cho khả năng tham dự Champions League. Chúng tôi đã chơi tốt 2 trận tại vòng đấu bảng và bị Barça đánh bại trước ngưỡng cửa tứ kết. Lượt đi tại sân Stamford Bridge, hiệp một chúng tôi đã chơi tốt. Sau 40 phút , chúng tôi dẫn 3 bàn cách biệt. Tỷ số cuối cùng của trận đấu là 3-1. Chính bàn thắng cuối cùng này có lẽ sẽ hại chúng tôi. Bởi vì tại lượt về, họ chơi quá xuất sắc, họ chơi thứ bóng đá tuyệt hảo và họ nhấn chìm chúng tôi với tỷ số 5-1. Nhưng khi ấy, Chelsea vẫn chỉ là một tân binh và Chelsea đã học hỏi được rất nhiều. Với riêng cá nhân tôi, tôi có thuận lợi khi tham gia giải đấu Champions League để có được bàn thắng đầu tiên tại châu Âu. Đó là thời khắc 03/11/1999, đối đầu với đội bóng Đức, Herta Berlin: Một cú sút bằng chân phải từ khoảng cách 25m. Tôi nhớ rỏ vì điều này chẳng bao giờ xảy ra thường xuyên với tôi. Cuối cùng, mùa giải đầu tiên tại xứ Sương Mù cũng khả quan, mặc cho có những lời chỉ trích nhắm vào tôi. Với HLV Gainluca Vialli, thực sự là có chút vấn đề giữa tôi với ông ấy, tôi được biết từ lúc còn ở Juventus. Tại Luân Đôn, tôi thực sự khó hòa nhập, Claude và cả tôi. Với những người Nam nhưng chúng tôi, điều đó thật chẳng dễ chút nào! Hơn nữa, giá cả sinh hoạt ở đây rất cao. Nhưng tôi rất vui khi vào cuối cùng, cũng chỉ là được nhìn thấy bạn tôi, Marcel."
ValenciaTại Tây Ban Nha, tôi có được chức vô địch Âu châu thứ tư. Qua một khoảng thời gian dài, tôi suy nghĩ rất nhiều về khả năng ở lại Chelsea, ngay cả vấn đề chuyên môn và cá nhân, tôi muốn được ra đi. Với Valencia, mọi thứ thật nhanh. Trong 3 ngày, một bản hợp đồng 3 năm được ký. Đó thật sự là một thử thách hấp dẫn: Đầu tiên, là chức vô địch châu Âu lần thứ tư, thứ hai, tôi gia nhập một CLB nhiều tham vọng, từng vào đến trận chung kết Champions League năm ngoái, đứng thứ ba tại giải vô địch quốc gia, tham dự cúp C1. Cuối cùng, tôi chắc rằng mình tìm thấy được một môi trường chất lượng tại Tây Ban Nha. Tại Valencia, cảm giác thật ấm áp, Claude rất thân thiện. Tôi được tái hợp với Joss Angloma, người đã từng chơi với tôi tại Marseille và tuyển quốc gia. Tóm lại, mọi thứ đều tuyệt vời.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Longkhoi19 - Alt-F4 - PAVELVNR: Biên tập từ DidierDeschamps.Sports.fr 2/2006Tự truyện của Didier Deschamps - Huyền thoại về thủ lĩnh thầm lặngPhần 2: Tôi và Juventus [div align=\\\"center\\\"]
[/div]
Khi đến với Juventus, tôi được 25 tuổi, một độ tuổi tốt nhất cho một động viên thể thao. Đến Turin, tôi nhận ra nơi đây có nền tảng bóng đá khá cao. Không phải mọi chuyện đều suôn sẻ ở Alps. Tôi đã gặp một chấn thương trong mùa tập luyện. Theo chuẩn đoán là tôi bị rách dây chằng. Do vậy, tôi phải chấp nhận một quá trình điều trị khá lâu và không thể đụng đến quả bóng trong 6 tháng. Và dĩ nhiên trong mọi tình huống tương tự, bắt đầu có tin đồn hoài nghi rằng tôi sẽ phải ra đi trước khi thi đấu bất kỳ trận nào. Tôi để cho mọi người thỏa thích bàn tán, và quan tâm đến việc hồi phục chấn thương của mình nhiều hơn. Cuối cùng, vào ngày 19 tháng 2 năm 95, tôi đã chính thức được ra sân trong trận gặp Naples. Trong năm đầu tiên, tôi chỉ đấu được đúng 14 trận và năm ấy chúng tôi giành được 2 chiếc cúp.
Chúng tôi đã để thua khi quá hối hả để giành được cú đúp ăn ba, trong trận chung kết cúp UEFA với Parma. Tuy nhiên điều tuyệt vời nhất vẫn chưa đến. Không gì có thể so sánh với Zizou. Các cầu thủ khác có thể phát biểu là họ thích chơi với Maradona, nhưng bản thân tui cho là tôi thích đá với Zidane hơn. Ở Juventus, tôi phát triển mọi mặt : thể lực, kỹ thuật và chiến thuật thi đấu. Lối thi đấu ở đây hoàn toàn phù hơp với tôi. Tôi có cảm giác mình thi đấu khá thành công tại vị trí tiền vệ trụ. Đặc biệt hơn với Zinedine Zidane, ngừơi đến sau tôi 2 năm. Tôi biết sẽ rất khó để cho anh kịp thích ứng. Tôi đã khuyên anh hãy kiên nhẫn vì tôi biết anh thuộc loại cầu thủ nào : một cầu thủ có tầm cỡ. Đối với tôi Zizou là tuyệt vời nhất. Chúng tôi ở cách không xa nhau tại Turin, ở vùng ngoại ô, tách biệt hẳn với tiếng ồn của thành phố. Chúng tôi gặp nhau khá thường xuyên. Tình bạn hai ngừơi cũng nảy nở từ đó. Zizou là cầu thủ tuyệt vời nhất mà tôi từng biết, một cầu thủ thiên tài bẩm sinh.
[div align=\\\"center\\\"]
[/div]
Sau năm năm thi đấu tại Juventus, chúng tôi đạt đựơc 10 danh hiệu. Michel Platini đã từng nói :"Didier thật may mắn". Đúng như vậy, tôi luôn có mặt tại thời điểm thích hợp nhất. Nhưng tôi tin rằng không có gì là tình cờ cả. Cho dù là ở Olympique de Marseille, Turin hay trong đội tuyển Pháp, tôi luôn tự tạo cơ hội cho bản thân mình. Lấy ví dụ ở Juventus, câu lạc bộ đã trắng tay trong 9 năm, và tôi đã cùng họ có được mọi thứ trong 5 năm sau. 10 danh hiệu gồm có 1 cúp vô địch Champions League, 3 cúp Scudetto, 1 cúp Italia, 2 siêu cúp Italia, 1 siêu cúp Châu Âu và 1 siêu cúp Thế Giới. Sau năm năm thi đấu, với các danh hiệu đạt được, tôi hoàn toàn có thể kết thúc sự nghiệp tại đây. Tuy nhiên, tôi không muốn điều đó. Tôi muốn có một thử thách mới, thử thách cuối trong sự nghiệp thi đấu của tôi. Thỉnh thoảng, bóng đá Anh lại tạo cho tôi thấy vài dấu hiệu khá hấp dẫn. Sau Juventus, tôi đã có nhiều cơ hội. Tây Ban Nha, hoặc trở về quê hương chơi cho Monaco, hoặc sang Anh.
-- ------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Longkhoi19 - Alt-F4 - PAVELVNR: Biên tập từ DidierDeschamps.Sports.fr 2/2006Tự truyện của Didier Deschamps - Huyền thoại về thủ lĩnh thầm lặngPhần 3: Tôi và Đội bóng áo lam
[div align=\\\"center\\\"]
[/div]
Vào ngày 29/04/1989, tôi đã chơi trận đầu tiên cho tuyển Áo Lam. Lúc ấy tôi vừa qua tuổi 20 thì có một cuộc điện thoại với tin vui: Platini đã chọn tôi cho tuyển quốc gia. Khi tôi chân ướt chân ráo lên tuyển, tôi chỉ suýt soát 20 tuổi. Đó là năm 88. Vào thời điểm này, tôi thấy mình rất nhỏ bé bên cạnh các ngôi sao. Họ đã rất tốt với tôi. Trên tất cả đó là Bernard Pardo. Tôi sẽ chẳng bao giờ quên những gì Bernard làm cho tôi. Tôi được chơi cặp với anh ấy trên hàng tiền vệ. Một cầu thủ trẻ và một lão tướng kỳ cựu. Anh đã hướng dẫn tôi nhiều, tâm sự với tôi, chỉ cách chạy chỗ cho tôi…Tôi học hỏi ở anh khá nhiều, thậm chỉ ngay cả khi việc chỉ dạy tôi chẳng phải là bắt buộc đối với anh. Tôi rất cảm kích anh.
Ảo tưởng Chiến thắng đầu tay dưới thời Michel Platini. Không phải bao giờ ở tuyển quốc gia mọi chuyện cũng tốt lành. Chẳng ai có thể quên khi mới bắt đầu xây dựng mới tuyển Pháp, chúng tôi đã vượt qua được cơn ác mộng tại vòng loại World Cup 94. Tôi chẳng thể được điều ấy. Tôi đã là một phần trong ấy, và với cung cách quản lý kém cỏi trước đó được thể hiện bằng màn trình diễn của chúng tôi trong 2 trận đấu với Israel và Bulgaria. Sau này điều đó chính là điểm đen trong sự nghiệp của tôi. Chính vì điều đó mà tôi đã lỡ cơ hội tham dự cúp Thế Giới lần thứ 2. Tôi biết rằng tôi chẳng có nhiều cơ hội như vậy. Khoảng thời gian giữa năm 92 và 94 quả thật là một trong những khoảng thời gian đen tối của tuyển Áo Lam. Chúng tôi đã rất thất vọng về giải đấu Vô Địch châu Âu và không thể vượt qua được cúp Thế Giới. Một cơn ác mộng, đặc biệt đối với chính tôi – kết quả đó đã ám ảnh tôi.
Tái lập Ngày 11/11/1995. trong trận đấu với Rumani, một tuyển Pháp với được hình thành. Đó là một trận đấu kiểm tra đội hình. Nếu chúng tôi thất bại trong trận đó, tôi hiểu là chúng tôi chẳng có vé để đến cúp Vô Địch châu Âu, Aimé Jacquet sẽ ra đi, đội hình sẽ tan nát và chúng tôi sẽ chẳng thể là các nhà vô địch. Rồi thời khắc cũng đến, tương lai nằm trong tay chúng tôi…
5 năm hạnh phúc Và các bạn cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Đầu tiên, chúng tôi vượt qua vòng loại Euro 96 tại Anh. Cánh nhà báo luôn theo chúng tôi chặt chẽ. Thậm chỉ là khi chúng tôi vào đến bán kết. Và dù sao đi chăng nữa giải đấu này đã giúp ích cho chúng tôi nhiều. Chúng tôi nhìn nhận được khả năng thực của mình. Những kinh nghiệm tại giải đấu này đã giúp chúng tôi ngộ ra nhiều điều. Sau đó, chúng tôi dần trở nên hoàn thiện. Từ World Cup, Euro…chúng tôi chinh phục tất cả, lên ngôi vô địch Euro 2 năm sau khi đoạt ngôi vị quán quân cúp Thế Giới. Thật tuyệt!. Thời khắc chia tay, ngày 2 tháng 9 tại sân vận động Stade de France.
Kỉ lục của tôiTrước trận đấu với tuyển Ukraina vào tháng 06/99. Tôi không thể nghĩ rằng mình có thể vượt được kỷ lục của Manu Amoros với 83 lần: Thật không tưởng. Và khi tôi nhìn lại khoảng đường phía sau – có vài điều tôi ít khi thực hiện – Tôi nhận ra rằng tôi đã chơi bóng đỉnh cao hơn 10 năm. Bạn có thể thấy đó là một cơ hội tuyệt vời, nhưng theo quan điểm của tôi, đó là không bao giờ chờ cơ hội đến. Tôi nghĩ tôi đã có những quyết định đúng đắn trong sự nghiệp của mình. Và đó là một may mắn. Trận đấu với Thụy Điển vào 16/08/1989 không phải là trận đầu tiên, mà là thứ hai. Với trận đấu này, Platini đã có 50 sự lựa chọn để gia cố cho hàng tiền vệ của mình. Thế nhưng, ông đã chọn một danh thủ kỳ cựu, Pardo, một tài năng trẻ, và tôi. Người ta thường hay đánh giá về 100 lần khoác áo của tôi. Tôi không nghĩ về điều ấy. Tôi chỉ suy nghĩ về hiện tại. Chơi ở phong độ cao nhất, tự tin. Bởi vì tôi hiểu rằng: chẳng ai toàn mỹ.
Tạm biệt tuyển quốc gia Tất cả mọi chuyện rồi cũng có ngày kết thúc. Chỉ vài giây sau tiếng còi kết thúc giữa cuộc đối đầu Pháp – Italia. Tôi vẫn còn nhớ thời điểm ấy là ngày 02/07/2000, cuộc đối đầu này đánh dấu sự chia tay của tôi với tuyển Áo Lam. Thật khó để lý giải được cảm giác tại thời điểm ấy như thế nào. Ước muốn được cống hiến dường như vẫn còn tuôn chảy đến năm 2002 và bảo vệ ngôi vô địch thế giới. Thế nhưng gánh nặng về tuổi tác đã xâm chiếm lấy tôi. Trái lại trong thâm tâm mình, tôi lại không muốn chia tay tuyển quốc gia, nhưng lại không muốn bỏ lỡ cơ hội tham dự trận cầu này. HLV Roger Lemerre thì đơn giản chỉ nói với tôi nên tạm gác lại lời chia tay, suy nghĩ trước khi ra quyết định. Và tôi đã thực hiện: Tôi cân nhắc suốt kỳ nghỉ: Tôi sẽ chia tay. Dù sao đi chăng nữa, đó chẳng phải là một quyết định dễ dàng, hãy tin ở tôi. Bạn hoàn toàn không thể xóa nhòa 103 lần khoác áo tuyển Áo Lam, 2 danh hiệu không thể quên, rất nhiều ky niệm với bạn bè. Tôi đoan chắc rằng tôi đã tận lực cống hiến cho tuyển quốc gia. Vào 02/09/2000, tôi sẽ chơi trận cuối cùng như Lolo Blanc tại sân vận động Stade de France trong trận giao hữu với Sư tử Anh. Đó đơn giản chỉ là một buổi lễ đơn giản nhưng rất nhiều cảm xúc. Khi được trở lại với 11 năm khoác áo tuyển quốc gia, tôi thấy đó là một vinh dự. Trước đó, tôi luôn nói về quá khứ, nhưng trong thâm tâm mình, thì luôn hướng về những điều hiện hữu ở hiện tại.
[div align=\\\"center\\\"]
[/div]
Điều muốn nói sau cùng về “les Bleus” đó là: Đừng để quá nhiều chú ý đến các áp lực từ cánh nhà báo mà buộc phải dừng lại. Đôi khi báo chí lại đi quá xa và gây ảnh hưởng đến chúng ta. Một số cố gắng gây áp lực giữa vài cầu khác với tôi trong tuyển, nhưng hơn tất cả, các điều ấy đã gây tổn thương đến các mối quan hệ của tôi, với gia đình và cả vợ tôi Claude. Tôi biết việc gây áp lực là một phần công việc nhưng có vẻ điều ấy đã đi quá xa, đặc biệt trong suốt 11 năm tôi khoác áo, giống hệt như đó là một trận đấu bóng với báo giới.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Longkhoi19 - Alt-F4 - PAVELVNR: Biên tập từ DidierDeschamps.Sports.fr 2/2006