Câu chuyện viết trong mùa đông
_ Những lời của trái tim_
Nhà thơ xuân diệu đã từng nói "xuân đương tới nghĩa là xuân đương qua"để ám chỉ cuộc sống ngắn ngủi của một đời người.Vậy trong cuộc đời ngắn ngủi của mình bạn đã giận và tha thứ cho bao nhiêu người rồi.Hôm nay tôi sẽ kể cho các bạn nghe một câu chuyện rất giản dị,nó đựơc kể trong mùa đông tuyết rơi đầy nhưng lại ấm áp vô cùng.Biết đâu câu chuyện này sẽ giúp đựơc gì bạn thì sao?
Mùa đông năm ấy tôi tròn mười tám tuổi lứa tuổi non nớt để đón nhận những cú sốc của cuộc đời vậy mà cậu bạn Peter đã nói lời chia tay với tôi để quen một ngưòi con gái khác.
Tôi đã giận dữ đau khổ căm giận cậu ấy rất nhiều, tôi khóc ròng trên đừơng về,lúc qua khu chưng cư nhìn tôi đã gọi tôi lại và hỏi"Becky sao vậy em". Không kìm đựơc lòng mình, tôi con bé đau khổ, tuyệt vọng rất cần đựơc an ủi chia sẻ đã lao vào vòng tay cô khóc nức nở.Tôi đã kể cho cô nghe câu "chuyện tình tuyệt vọng của mình " Và tôi đã nguyền rửa Peter rất nhiều, nào là kẻ lừa dối , kẻ phản bội..
Cô Natasa ngồi nghe tôi kể chuyện rất chăm chú đợi tôi kể xong cô đưa cho tôi một chiếc lọ và nắm ngũ cốc bao gồm những hạt ngô và hạt lạc.Tôi ngơ ngác không hiểu.Cô Natasa dịu dàng bảo tôi"Becky thân yêu của cô hôm nay chúng mình sẽ chơi một trò chơi nhưng trứơc khi chơi cô sẽ kẻ cho Becky nghe câu chuyện của chính cô nhé.
...Câu chuyện xẩy ra lâu lắm rồi năm ấy cô tròn hai mươi tuổi mà vẫn chưa có bạn
trai.Cũng như bao thiếu nữ khác cô rất khao khát dựoc yêu nhưng cô biết mình không đẹp lại tật nguyền nên đành chờ số phận.Một ngày kia cô vào bênh viện để khám lại đôi chân tật nguyền của mình,tại đây cô dã gặp Jack anh ấy vừa bị tai nạn Ô tô , đôi chân bị gãy rất nặng.Bác sĩ bảo có khả năng buộc sẽ phải cắt đôi chân ấy đi.Lúc này trông Jack rất hoang mang lo sợ.Cô gặp và quen Jack trong hoàn cảnh này đấy Becky ạ.
Cô quyết định làm quen với Jack và tìm mọi cách để an ủi động viên anh ấy.Khi biết nếu cố gắng Jack có thể điều trị bằng phương pháp trị liệu không phải cắt đôi chân ấy đi.Cô đã gặp và thuyết phục bác sĩ cho Jcak điều trị theo phương pháp ấy.
Rồi hằng ngày cô cùng Jack luyện tập vất vả, tình yêu đã nảy nở giữa cô và Jack.Ai cũng nghĩ bọn cô sẽ cưới nhau sau khi Jack khỏi bệnh.Rồi cũng đến ngày Jack khỏi bệnh và cũng chính là ngày Jack nói lời chia tay với cô.Nói đến đây cô Natasa đẩy chiếc xe lăn đến bên của sổ im lặng nhìn ra ngoài trời tuyết vẫn rơi đầy phủ lấp mọi vật trong màu trắng xóa.Tôi kêu lên"Bọn đàn ông ai cũng tồi tệ thế đấy".Tôi nghĩ rằng cô Natasa sẽ đồng tình với tôi nhưng lạ thay cô nói"Nếu bây giờ gặp Jack cô sẽ mỉm cười và nói với Jack cảm ơn mối tình đầu của tôi" lời cô nói khiến tôi ngạc nhiên tròn xoe mắt.
Cô Nata vẫn tiếp tục câu chuyện của mình:"Lúc đó cô đau khổ tuyệt vọng và căm giận Jack nhưng khi bình tĩnh lại cô lấy chiếc lọ và nắm ngũ cốc, cô chọn hạt ngô tựơng trưng cho những điều xấu xa mà Jack đã đối xử với cô.Hắn là một kẻ phản bội, giả dối này 1...2...3 chỉ có ba hạt thôi Becky ạ.Tiếp đó cô nghĩ đến những điều tốt mà Jack đã làm cho cô, cứ mỗi việc cô lại bỏ vào một hạt lạc...Hôm cô khóc Jack đã an ủi và lau nước mắt cho cô,hạt đầu tiên nhé.Jack đã hái tặng cô một bông hoa hồng ,Jack đã khen cô can đảm và duyện dáng...Jack đã yêu cô và làm cho cô biết thế nào là tình yêu...Thế bây giờ cô đã có bao nhiêu hạt lạc trong lọ nhỉ? nhiều lắm Becky ạ, cô xem lại những chiếc lọ và chả thấy những hạt ngô đâu nữa , nó đã bị những hạt lạc che lấp hết.Bây giờ cô nhớ về Jack không phải là những gì tồi tệ mà là những kỷ niệm tuyệt đẹp.Bây giờ Becky cũng cô chơi trò này nhé.
_...Hôm Becky ốm ai mua thuốc và cầu nguyện cho Becky"
_Peter a.
_Ai khen Becky cười đẹp?
_Peter ạ
_Hôm Becky mặc chiếc áo màu xanh ai khen đẹp nhỉ?
_Peter ạ
...
Cứ thế chiếc lọ của tôi đã đầy những hạt lạc.Năm nay tôi đã hai mươi ba tuổi, tôi đã cótha thứ hết cho Peter.Bây giờ tôi nhớ về cậu ấy chỉ là những kỷ niệm thật đẹp mà thôi.
Cuộc sống ngắn ngủi lắm khi bạn giận ai đó bạn hãy học cách tha thứ cho họ nhé.Bạn hãy nhớ đến những việc tốt họ đã làm cho bạn hơn là nhớ tới những ấn tựơng xấu về họ.Bạn hãy cùng tôi bỏ hạt ngô và hạt lạc vào lọ nào...Ô kìa cái lọ của bạn đã đầy ắp những hạt lạc,bạn đã hết giận và tha thứ cho ngưòi bạn của mình chưa? Hãy tha thứ nhé!