Nhạc sến và những tranh luận tầm phàoNếu đã đưa "nhạc sến" ra tranh luận về giá trị và vị trí của nó trong đời sống nhạc Việt thì điều cần thiết hơn cả vẫn phải định nghĩa được thế nào là "nhạc sến", âm nhạc thế nào thì sẽ bị coi là sến, và "sến" so với "sang" khác biệt ra sao. Như vậy sẽ thực tế hơn nhiều những câu chuyện, những điển tích nhằm chứng mình sến đích thực phát sinh từ Marie Schelle hay "con sen"...Về thói "mari sến", đã có cả một trước tác đầy đặn - tiểu thuyết "Marie Sến" của Phạm Thị Hoài, ra đời hơn chục năm trước, thông qua một hệ thống nhân vật đặc sắc, đã phân tích thói "sến" của lớp công chức, trí thức - những thành phần không được coi là "bình dân". Cũng trong tiểu thuyết của mình, nhà văn Phạm Thị Hoài cũng đưa ra một loạt giả thiết về nguồn gốc cái từ "Sến", có đưa cả Marie Schelle, "con sen"... ra nhưng vẫn khép lại bằng một câu hỏi mở. Và biết đâu "sến" có thể có từ nguyên là một từ thuần Việt mà chẳng ai biết gốc tích.
Thực tế là "sến" đã hiện diện, dính cùng một thứ âm nhạc được gọi là "nhạc sến". Việc tranh cãi nguồn gốc từ nguyên của "sến" là không cần thiết nữa bởi nó chẳng giúp ích gì cho việc xác định giá trị nhạc sến. Nói nhạc sến là thứ nhạc chỉ dành cho mấy con sen,
thằng bồi nghe là kiểu nói hồ đồ, tương tự như vậy nếu nói Marie Schelle là nguyên nhân làm phát sinh ra cả một nền văn hoá sến chảy nước.
Đụng đến "nhạc sến", là đụng đến câu chuyện về đẳng cấp: đẳng cấp âm nhạc, đẳng cấp nghe nhạc. "Sến", ngay từ bản chất từ ngữ đã mập mờ, nên thường bị lạm dụng. Những người tự cho mình có thẩm mỹ cao thì cho rằng sến là sản phẩm văn hoá tầm thấp, rằng sến là đặc sản chỉ được giới bình dân ưa thích, rằng sáng tác nhạc sến, nghe nhạc sến tức là dấu hiệu có thẩm mỹ âm nhạc thấp kém v.v. Trong khi "phe" bị kết tội sến thì lại không thanh minh, lại cho rằng sến là dân tộc, là gần gũi đời sống, là có nhiều khán giả, là sống khoẻ còn hơn thứ sang trọng sống dở chết dở kia v.v Những cuộc cãi cọ đầy tính cá nhân kéo dài bất tận.
Thực tế, không thể chỉ qua việc nghe nhạc mà phán xét mức độ thẩm mỹ của một ai đó. Một người suốt ngày đắm đuối với những Beethoven, Mozart hay mở miệng là tán dương, là phân tích sự sâu sắc trong âm nhạc Trịnh Công Sơn chưa chắc đã là người có thẩm mỹ cao, bỏi đó có khi chỉ là một hành vi làm sang, làm dáng. Và ngay cả trong giới trí thức, giới nghệ sĩ âm nhạc bác học, rất nhiều người thích nghe thứ nhạc bị cho là sến, họ thích nghe Chế Linh, Ngọc Sơn, nghe nhạc quê hương mùi mẫn, phải chăng họ có thẩm mỹ thấp? Tương tự, có những người ở tầng lớp lao động nhưng lại thích nghe "nhạc sang", như một sở thích bình thường, vậy mức độ thẩm mỹ của họ ở đâu giữa quan niệm nhạc sến là nhạc của giới bình dân?
Những mâu thuẫn như thế sẽ không thể giải quyết được chừng nào còn chưa có định nghĩa cụ thể về nhạc sến và giá trị của nó. Nếu cho rằng sến là thứ âm nhạc ủ rũ, lê thê làm người nghe chảy nhão ra ra thì hãy nhìn lại kho tàng âm nhạc cổ điển của nhân loại cũng khối tác phẩm bi quan như thế, ngay cả trong tàng thư nhạc của Trịnh Công Sơn cũng có những bài buồn tê tái, ảo não, những thứ nhạc ấy có bị cho là sến không? Hay gần đây, trong chuyên đề về Nhạc đương đại của Bàn tròn Giai Điệu Xanh, nhạc sĩ Đặng Hữu Phúc có dẫn lời nữ nhạc sĩ trẻ Kim Ngọc cho rằng nhạc của Beethoven là "nhạc sến", và hiển nhiên là Kim Ngọc sẽ có cách chứng minh của riêng mình cho luận điểm ấy. Vậy thứ nhạc nào mới thực sự là sến theo cách mà đa số vẫn gọi chung chung "nhạc sến"?
Nếu "sến" chỉ là câu nói cửa miệng, kiểu "Sao mà sến thế?" khi thấy ai đó nỉ non về một chuyện không đáng gì hay lúc xem phim Hàn Quốc, thì mọi chuyện đã đơn giản. Nhưng "nhạc sến" thì không dễ "qua" như thế. Từ bao lâu nay, "nhạc sến" bị kết án mà không rõ tội trạng, trong khi đó "nhạc sang" lên ngôi mà chẳng rõ thành tích. Buồn chẳng phải một cái tội, bi quan thì chẳng ai dám nói trong đời mình không lúc nào rơi vào trạng thái ấy, vả lại chẳng ai dám đảm bảo nghe "nhạc sang" thì người ta sẽ lạc quan hơn. Chuyện bài nhạc sến kinh điển của Tây là Sombre Dimanche (Chủ nhật buồn) khiến bao nhiêu người tự tử e chỉ là một truyền thuyết văn nghệ được cố tình làm cho bí ẩn bởi thói hiếu kỳ muôn thuở của người đời mà thôi. Một khi người ta đã muốn tự tử, vì những chuyện riêng tư, thì có cho nghe bản "Tụng ca niềm vui" của Beethoven trong Giao hưởng số 9 thì người ta vẫn sẵn sàng nhào xuống sông hay uống thuốc ngủ, chẳng ai hay nhạc nào ngăn nổi. Chứ bài Sombre Dimanche vẫn được hát đi hát lại chừng ấy năm, chẳng lẽ nhân loại tuyệt diệt?
Câu chuyện về "nhạc sến" sẽ còn kéo dài bất tận chừng nào chúng ta chưa làm rõ được những "công" và "tội" của nó mà cứ nhìn vào đó vừa muốn tránh xa (vì sợ bị quy kết là sến) lại vừa muốn sán đến gần (xem nó thực hư ra sao mà tồn tại dai dẳng thế). Những điển tích về nguồn gốc từ "sến" hiển nhiên là tầm phào, và câu chuyện nhạc sến cũng rất dễ bị tầm phào hoá nếu người ta chỉ đứng từ xa mà phán xét về sến, theo một cách... rất sến.