Con thấy mình yếu đuối trước nỗi buồn của mẹ,sự mệt mỏi của bố lắm,bố mẹ biết ko?
Con đi ra khỏi lớp,loạng choạng như người say,con đi bộ về nhà,ngập trong nỗi lo lắng,con thương bố quá,giữa trời nắng như vậy...
SMS,con ko nhớ con đã sms hỏi thăm bao nhiêu người,con chờ đợi,con thấy mình cô độc quá,con biết chuyện nhà mình là 1 lý do lớn,nhưng bất chợt mọi thứ trở về với con,con nhớ khuôn mặt mẹ,nhớ những bữa cơm gia đình mình những ngày chưa sóng gió,con khao khát được trở về khoảnh khắc ấy.Con khóc,lâu rồi con chưa khóc,con cố gắng để thoát khỏi hình ảnh nước mắt vắn dài trông đến là thương của con ngày trước-mỗi lần con vùng vằng với bố mẹ,mỗi lần con tự ái...Con khóc,con khóc nức nở,con khóc đỏ hoe cả mắt...
Bố àh,bố đi đường cẩn thận nhé,bố đừng nghĩ ngợi gì nhiều.