Anh giải thích dưới góc nhìn của gì? Theo phạm trù gì? Anh phải trích dẫn đầu tiên chứ !!!
Cho và nhận... liên quan đến một từ: Giá trị . Dưới góc nhìn của nhà hiền triết học xưa và nay thì gọi bằng cái tên, nhà xã hội học ...
Mình cho đi giá trị tốt, mình sẽ nhận đc một giá trị tốt. Và ngược lại.
[div align=\\\"right\\\"][snapback]11346[/snapback][/div]
Anh ngại giải thích vì nó thuộc về vấn đề nhận thức của mỗi người Và thường thì rất khó để thay đổi nhận thức của một ai đó nếu nó không được kiểm chứng qua kinh nghiệm của chính bản thân họ .
Khi ta cho ai một thứ gì đó, hành động đó xuất phát từ đâu? Thường có hai cách giải thích cơ bản:
- Ta ban ơn cho kẻ khác
- Ta làm việc đó vì chính bản thân ta
Lối tư duy theo cách thứ nhất có thể dẫn đến một sai lầm rất nguy hại. Nếu mọi chuyện tốt đẹp thì không vấn đề gì. Nhưng nếu có trục trặc xảy ra, lập tức đối tượng "ban ơn" sẽ tìm cách quy trách nhiệm cho đối tượng "nhận ban ơn". Một danh nhân đầu thế kỷ 20 có nhắc đến điều này qua câu chuyện:
- Khi hai bên còn quan hệ tốt đẹp thì không sao. Nhưng khi quan hệ đó tan vỡ, cả hai tìm cách mạt sát nhau thậm tệ. Không dân tộc nào có lối suy nghĩ khinh bạc bằng người Việt Nam. Theo anh, nó xuất phát từ lối suy nghĩ "ban ơn" ở trên. Tất nhiên, nó có nhiều dạng thể hiện khác nhau nhưng tựu trung lại, chúng ta sẽ nhận ra loại người này khi một việc gì không vừa ý họ, họ sẽ tìm cách đổ riệt cho người khác, oán trách người khác đã đối xử bất công với họ chứ không bình tĩnh xét xem bản thân họ có lỗi gì trong chuyện xảy ra hay không.
Loại người này đôi khi có lối suy nghĩ cực kỳ nguy hiểm rằng họ đã tận tâm kiệt lực với một ai đó (ban ơn) thì đối phương cũng phải tận tâm kiệt lực với họ. Mối quan hệ giữa người và người không thể đơn giản như vậy. Vì tất cả chúng ta chỉ giống nhau ở một điểm duy nhất là "không ai giống ai cả". Tất cả đều sống trong một cộng đồng chứ không chỉ sống cho hai người. Ta bỏ thời gian ra đầu tư quá nhiều vào một mối quan hệ thì phải sao lãng những mối quan hệ khác. Và ta không thể bắt buộc đối phương phải từ bỏ những mối quan hệ khác chỉ để chuyên tâm lo cho ta (nghĩa là bắt đối phương giống mình). Vả lại, cần phải ý thức rằng bản thân mỗi con người đều có sự tôn nghiêm của mình. Tất cả mọi người đều bình đẳng vì vậy đừng nên suy nghĩ theo hai hướng:
- Một ai đó cần sự ban ơn của ta (tước bỏ sự tôn nghiêm của người khác)
- Ta tận tâm với người bất kể sự tôn nghiêm của bản thân ta
Nếu có suy nghĩ thứ nhất, mối quan hệ đó sẽ không còn sự bình đẳng vì ta tự cho mình cái quyền ở trên kẻ khác. Nếu suy nghĩ theo lối thứ hai, ta tự hạ thấp mình so với đối tượng. Cả hai luồng suy nghĩ này đều sai lầm vì mối quan hệ giữa người với người phải được xây dựng dựa trên hai nguyên tắc cơ bản nhất:
- Phải tự tôn trọng mình
- Và phải tôn trọng đối phương
Thiếu một trong hai yếu tố đó, mối quan hệ đó sẽ không thể lâu dài và bền vững vì sự xung đột, xúc phạm chắc chắn sẽ diễn ra. Người xưa bảo "Phu phụ cung kính như tân" là nhằm cảnh tỉnh chúng ta không vì sự thân tình mà bỏ đi sự khách sáo ở một mức độ chấp nhận được trong đời sống vợ chồng. Sự thân cận sẽ dẫn đến những hành vi đôi khi là quá trớn, xúc phạm nhau. Nếu cả hai không ý thức rõ cần phải tôn trọng đối phương, mối quan hệ sẽ tan vỡ.
Lối tư duy theo cách thứ hai đòi hỏi đối tượng phải nhận thức rõ sự tôn nghiêm của bản thân mỗi người cũng như sự công bằng của cuộc sống. Khi ta cho ai đó một cái gì, trước hết là để thỏa mãn chính bản thân ta.
Ở đây có thể có người phản bác rằng có những người sẵn sàng nhịn đói để cho kẻ khác, những người đó đâu có nghĩ đến bản thân họ. Xin thưa, mỗi con người có 3 thể là thể xác, thể trí và thể tâm. Đối với hành động trên, có thể nói anh ta chú trọng nuôi thể tâm hơn thể xác. Nhưng xin lưu ý rằng không bao giờ được phép thái quá. Nếu một trong ba thể trên không được chăm sóc tử tế, cơ thể chúng ta sẽ không thể khỏe mạnh được. Đó là lý do vì sao chúng ta thấy có nhiều người tuy béo tốt nhưng họ chẳng có vẻ gì là khỏe mạnh. Trái lại có những người cơ thể không "phì nhiêu" nhưng rất ít khi họ bệnh tật.
Đó là nói theo ngôn ngữ "siêu hình", rắc rối dài dòng Khi Mạc Đĩnh Chi đi xứ sang TQ, hoàng đế TQ có hỏi ông trên đường ông gặp bao nhiêu người. Mạc Đĩnh Chi trả lời ông gặp hai người. Một người vì danh và một người vì lợi. Áp dụng vào câu chuyện trên, chúng ta có thể nói ngắn gọn anh chàng kia lo cho cái danh hơn là cái lợi. Nói cách khác, anh ta vì danh (mà chết đói chăng ).
Híc, dài dòng quá, quay lại vấn đề chính thôi.
Vậy thì nếu suy nghĩ theo lối thứ hai, khi ta cho ai đó cái gì thì ta đã nhận lại được gì. Đó là sự thỏa mãn của chính bản thân ta. Nó khẳng định sự hữu dụng của ta với xã hội. Đó là một sự thừa nhận. Trong các nhu cầu của con người, nhu cầu khẳng định bản thân là nhu cầu cao nhất. Nếu ta thấy rằng giúp đỡ một ai đó chính là để khẳng định sự tồn tại của bản thân ta, sự hữu dụng của ta đối với xã hội thì có cần gì việc trách móc ai đó chả nhớ đến sự giúp đỡ của ta.
Ở đây sẽ có người nói, nếu thế rất dễ dẫn đến ai cũng nghĩ đến bản thân mình và không còn phân biệt người tốt người xấu nữa.
Như đã nói, chúng ta sống trong một cộng đồng chứ không chỉ sống một mình. Nếu ai cũng nghĩ đến mình trước thì làm sao phân biệt người tốt và người xấu. Vì chúng ta sống trong một cộng đồng. Và vì bản thân sự việc không tốt mà cũng không xấu. Tốt hay xấu, đúng hay sai là do quan điểm của con người, của cộng đồng. Do đó, người tốt (theo quan điểm của cộng đồng) là người biết dung hòa lợi ích của mình và lợi ích cộng đồng. Vì vậy mà, ta có thể thấy, có nhiều người rất xấu theo đánh giá của cộng đồng, nhưng trong con mắt của một số người, họ là người rất tốt. Vì bản thân sự việc không có tính tốt xấu mà nó tùy thuộc vào sự nhìn nhận (qua nhiều lăng kính khác nhau) của từng người.
Như vậy, nếu nghĩ rằng ta cho ai cái gì đó trước hết là đem lại hạnh phúc cho bản thân ta thì cuộc sống sẽ trở nên rất dễ chịu, ta không còn phải so đo thiệt hơn nữa. Nhưng nếu thế liệu chúng ta có thiệt thòi không. Chắc chắn là không. Cuộc đời rất công bằng. Anh cho thiên hạ cái gì, thiên hạ sẽ cho anh lại cái tương ứng. Có thể một ai đó đối với anh không tốt dù anh đã rất tôn trọng và yêu quý họ. Họ có thể lừa được anh, có thể là cả đời. Nhưng họ không thể lừa được cả thiên hạ. Những người xung quanh sẽ ghi nhận những nỗ lực của anh và đến lúc bất ngờ nhất, anh sẽ nhận được những thứ tương xứng với những gì anh đã cho.
=====================================
Uhm, Old_trot muốn mình trích dẫn gì nhỉ