The Wall (Bức tường) là một ban nhạc Hard Rock thành lập vào năm 1995 và là 1 trong những ban nhạc rock chuyên nghiệp đầu tiên của Việt Nam . Trưởng thành từ phong trào ca nhạc sinh viên và đã chuyên nghiệp hóa sự nghiệp âm nhạc vào năm 1998 với dấu mốc là đêm nhạc ‘Khoảnh khắc giao thời’ cùng với các ban nhạc, ca sĩ hàng đầu Việt Nam. Năm 2000, ban nhạc chính thức lấy tên là Bức tường.
Các album đã phát hành ‘Tâm hồn của đá’, ‘Vô hình’, ‘Nam châm’.
Duy Hùng: “Tôi có may mắn là được sinh ra và lớn lên trong một gia đình mà cả bố và mẹ đều là những người hoạt động nghệ thuật, chính môi trường sống xung quanh và những tiếp xúc hàng ngày đã đem đến cho tôi niềm đam mê và một chút năng khiếu về nghệ thuật nhất là âm nhạc.Từ khi còn rất nhỏ tôi đã được tiếp xúc với đàn, với nhũng bài nhạc đơn giản do chính bố tôi chỉ dạy, chính vì niềm đam mê âm nhạc của tôi mà bố tôi đã quyết định cho tôi đi theo con đường âm nhạc chuyên nghiệp khi tôi mới tốt nghiệp cấp 2 để thi vào trường Cao đẳng văn hoá nghệ Quân Đội.
Khi nhận giấy báo đã trúng tuyển vào trường nghệ thuật quân đội, lúc đó tôi đã rất mừng vì điều này đã giúp tôi nối tiếp con đường nghệ thuật của bố và một điều nữa là ước mơ hoạt động âm nhạc chuyên nghiệp của tôi đã bước đi những bước đầu tiên. Trong những năm học tại trường nghệ thuật quân đội, tôi đã gặp rất nhiều vất vả vì chuyên môn và những môn phụ trợ nhưng nhờ sự giúp đỡ và chỉ dạy của thầy cô giáo trong trường đã khuyến khích tôi cố gắng học tập và đến khi tốt nghiệp trường nghệ thuật quân đội tôi đã cầm trên tay tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi và đây là điều tôi hằng mong muốn để được trả công ơn bố mẹ và thầy cô đã nuôi dạy tôi.Khi tốt nghiệp trường nghệ thuật quân đội tôi đã về công tác tại đoàn nghệ thuật chuyên nghiệp của quân đội và đó là sự lựa chọn để khẳng định tôi đã thật sự gắn liền cuộc sống của tôi với âm nhạc chuyên nghiệp và hiện nay tôi đang chuẩn bị cho kì tốt nghiệp sáng tác chỉ huy dàn nhạc tại trường Đại học Sân khấu và Điện ảnh.
Chính những năm tháng tôi được học tập âm nhạc tại trường âm nhạc chuyên nghiệp đã cho tôi những tiếp xúc và hiểu biết sâu thêm về âm nhạc và càng làm tăng lên niềm đam mê âm nhạc trong tôi nhất là âm nhạc cổ điển và nhạc rock, vì muốn chơi được hai dòng nhạc này đòi hỏi người chi nhạc phải có trình độ và sự tinh tế trong cách sử lý nhạc cụ, ban nhạc đầu tiên đưa tôi đến với nhạc rock đó là Scorpions và Bonjovi sau đó là Gun’s Roses,Queen,Metallica,Deep Purple…như bất cứ một người học nhạc nào đều muốn mình được tham gia trong một ban nhạc mà lại chơi dòng nhạc mình yêu thích, đối với tôi thì mơ ước mình được chi trong một ban nhạc rock là một điều rất tuyệt vời và điều này đã đến với tôi thật bất ngờ, đó là thời gian mà tôi rất hay chơi nhạc tại những tụ điểm âm nhạc tại Hà Nội, lúc đó ban nhạc Bức Tường đang tìm một người chơi keyboard để diễn cùng trong một chương trình, lúc đó tôi đã rất đã nhận lời ngay.
Đó là lần đầu tiên với Bức Tường tôi thầm nghĩ rằng giá như mình được các anh trong ban nhạc kết nạp mình làm thành viên chính thức của ban nhạc thì ước mơ của tôi sẽ trở thành hiện thực. Tôi đã cố gắng hết mình để rồi sau một số show diễn cùng với ban nhạc, khi anh Trần Lập giới thiệu với khán giả từ nay, tôi là thành viên chính thức của ban nhạc, lúc đó tôi đã rất vui mừng và không thể diễn tả hết các cảm xúc này.
Đó là điều rất…rất…rất… tuyệt vời đối với tôi.”
***
Chàng trai đất Xuân Đỉnh - Hà Nội là người thật may mắn khi gia nhập ban nhạc vào thời kỳ Bức Tường. Thuộc thế hệ sau, thế hệ mà The Wall đã là Bức Tường và đã có nhiều thành công , đã cho ra đời album đầu tay, đã có thành viên chính thức với con số 6.
Duy Hùng Sinh ra trong môi trường mà gia đình theo đuổi nghệ thuật âm nhạc truyền thống từ lâu. Cha của Hùng là người đã hướng cho anh đến với môi trường âm nhạc chuyên nghiệp và theo đuổi nghiên cứu âm nhạc bản sắc Việt. Môi trường mà Cha đã hướng cho Hùng có một điều kiện học tập tốt và Hùng đã làm tròn khi tốt nghiệp hạng giỏi trường cao đẳng Nghệ thuật Quân Đội. Tuy nhiên, môi trường này có cái khó của nó. Hùng cũng đam mê nhạc hiện đại và anh cũng khao khát phấn đấu vì nó khi tuổi đời mình còn trẻ.
Khi cuộc sống tự lập buộc anh phi có cách để phấn đấu riêng để thích nghi, để học hỏi, để có bản lĩnh, để có kỹ thuật thực tế, anh cũng như bao đồng nghiệp khác, hằng đêm vẫn phải mang đàn đi chi nhạc tại các tụ điểm nhỏ, chơi nhạc cho các đoàn nghệ thuật tại Hà nội và rồi đó lại là một cơ duyên đặc biệt đưa anh đến với Bức Tường.
Bây giờ khi đeo lon Sĩ quan Quân Đội NDVN, Hùng quả thực vất vả với khát vọng ấy. phấn đấu với một rockband với vẻ ngoài đầy tính tự nhiên, hoang dã, đôi khi anh cũng phi tiếc nối xuống đi mái tóc dài thật mạnh mẽ nhưng vẫn nuôi niềm đam mê còn lớn hơn những khắt khe kỷ luật chặt chẽ không có ngoại lệ của đời lính chuyên nghiệp ấy, Lính ở quốc gia nào cũng vậy thôi cho dù anh ta có là một người đặc biệt.
Với vẻ bề ngoài cao lớn nhưng hiền hoà vui tính, cách chơi đàn thoáng, hơi hướng luôn biến hoá, Duy Hùng là hiện diện của một thế hệ mới góp phần vào diện mạo trẻ trung của Bức Tường trong đời sống và trong âm nhạc
BucTuong’s Productions.
***
Nhạc cụ sử dụng :
Trước kia
- 01 organ hiệu Yamaha 410PSR
- 01 organ hiệu Yamaha 520PSR
Nay sử dụng
- 01 organ hiệu KORG I3s
- 01 organ hiệu KORG I5s
- 01 organ hiệu Yamaha S0 3
Các ban nhạc tâm đắc trên thế giới :
- Scorpions.
- Guns N ROSES
- Deep purple.
- Queen
- BuZZ
Ngoài rock là:
- Smooth jazz
Sở thích
- Màu sắc: Đen & Trắng
- Ăn uống: Cơm rang, phở Hà Nội, các món Lẩu, uống café buổi sáng.
- Âm nhạc: Rock, Jazz
- Thể thao: Bóng chuyền
- Thời trang: Quần Jeans áo thun đen
---------------------------------
Nghiêm Mạnh Tuấn
“Tôi có may mắn là được sinh ra và lớn lên trong một gia đình mà cả bố và mẹ đều là những người hoạt động nghệ thuật, chính môi trường sống xung quanh và những tiếp xúc hàng ngày đã đem đến cho tôi niềm đam mê và một chút năng khiếu về nghệ thuật nhất là âm nhạc.Từ khi còn rất nhỏ tôi đã được tiếp xúc với đàn, với nhũng bài nhạc đơn giản do chính bố tôi chỉ dạy, chính vì niềm đam mê âm nhạc của tôi mà bố tôi đã quyết định cho tôi đi theo con đường âm nhạc chuyên nghiệp khi tôi mới tốt nghiệp cấp 2 để thi vào trường Cao đẳng văn hoá nghệ Quân Đội.
Khi nhận giấy báo đã trúng tuyển vào trường nghệ thuật quân đội, lúc đó tôi đã rất mừng vì điều này đã giúp tôi nối tiếp con đường nghệ thuật của bố và một điều nữa là ước mơ hoạt động âm nhạc chuyên nghiệp của tôi đã bước đi những bước đầu tiên. Trong những năm học tại trường nghệ thuật quân đội, tôi đã gặp rất nhiều vất vả vì chuyên môn và những môn phụ trợ nhưng nhờ sự giúp đỡ và chỉ dạy của thầy cô giáo trong trường đã khuyến khích tôi cố gắng học tập và đến khi tốt nghiệp trường nghệ thuật quân đội tôi đã cầm trên tay tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi và đây là điều tôi hằng mong muốn để được trả công ơn bố mẹ và thầy cô đã nuôi dạy tôi.Khi tốt nghiệp trường nghệ thuật quân đội tôi đã về công tác tại đoàn nghệ thuật chuyên nghiệp của quân đội và đó là sự lựa chọn để khẳng định tôi đã thật sự gắn liền cuộc sống của tôi với âm nhạc chuyên nghiệp và hiện nay tôi đang chuẩn bị cho kì tốt nghiệp sáng tác chỉ huy dàn nhạc tại trường Đại học Sân khấu và Điện ảnh.
Chính những năm tháng tôi được học tập âm nhạc tại trường âm nhạc chuyên nghiệp đã cho tôi những tiếp xúc và hiểu biết sâu thêm về âm nhạc và càng làm tăng lên niềm đam mê âm nhạc trong tôi nhất là âm nhạc cổ điển và nhạc rock, vì muốn chơi được hai dòng nhạc này đòi hỏi người chi nhạc phải có trình độ và sự tinh tế trong cách sử lý nhạc cụ, ban nhạc đầu tiên đưa tôi đến với nhạc rock đó là Scorpions và Bonjovi sau đó là Gun’s Roses,Queen,Metallica,Deep Purple…như bất cứ một người học nhạc nào đều muốn mình được tham gia trong một ban nhạc mà lại chơi dòng nhạc mình yêu thích, đối với tôi thì mơ ước mình được chi trong một ban nhạc rock là một điều rất tuyệt vời và điều này đã đến với tôi thật bất ngờ, đó là thời gian mà tôi rất hay chơi nhạc tại những tụ điểm âm nhạc tại Hà Nội, lúc đó ban nhạc Bức Tường đang tìm một người chơi keyboard để diễn cùng trong một chương trình, lúc đó tôi đã rất đã nhận lời ngay.
Đó là lần đầu tiên với Bức Tường tôi thầm nghĩ rằng giá như mình được các anh trong ban nhạc kết nạp mình làm thành viên chính thức của ban nhạc thì ước mơ của tôi sẽ trở thành hiện thực. Tôi đã cố gắng hết mình để rồi sau một số show diễn cùng với ban nhạc, khi anh Trần Lập giới thiệu với khán giả từ nay, tôi là thành viên chính thức của ban nhạc, lúc đó tôi đã rất vui mừng và không thể diễn tả hết các cảm xúc này.
Đó là điều rất…rất…rất… tuyệt vời đối với tôi.”
***
Chàng trai đất Xuân Đỉnh - Hà Nội là người thật may mắn khi gia nhập ban nhạc vào thời kỳ Bức Tường. Thuộc thế hệ sau, thế hệ mà The Wall đã là Bức Tường và đã có nhiều thành công , đã cho ra đời album đầu tay, đã có thành viên chính thức với con số 6.
Duy Hùng Sinh ra trong môi trường mà gia đình theo đuổi nghệ thuật âm nhạc truyền thống từ lâu. Cha của Hùng là người đã hướng cho anh đến với môi trường âm nhạc chuyên nghiệp và theo đuổi nghiên cứu âm nhạc bản sắc Việt. Môi trường mà Cha đã hướng cho Hùng có một điều kiện học tập tốt và Hùng đã làm tròn khi tốt nghiệp hạng giỏi trường cao đẳng Nghệ thuật Quân Đội. Tuy nhiên, môi trường này có cái khó của nó. Hùng cũng đam mê nhạc hiện đại và anh cũng khao khát phấn đấu vì nó khi tuổi đời mình còn trẻ.
Khi cuộc sống tự lập buộc anh phi có cách để phấn đấu riêng để thích nghi, để học hỏi, để có bản lĩnh, để có kỹ thuật thực tế, anh cũng như bao đồng nghiệp khác, hằng đêm vẫn phải mang đàn đi chi nhạc tại các tụ điểm nhỏ, chơi nhạc cho các đoàn nghệ thuật tại Hà nội và rồi đó lại là một cơ duyên đặc biệt đưa anh đến với Bức Tường.
Bây giờ khi đeo lon Sĩ quan Quân Đội NDVN, Hùng quả thực vất vả với khát vọng ấy. phấn đấu với một rockband với vẻ ngoài đầy tính tự nhiên, hoang dã, đôi khi anh cũng phi tiếc nối xuống đi mái tóc dài thật mạnh mẽ nhưng vẫn nuôi niềm đam mê còn lớn hơn những khắt khe kỷ luật chặt chẽ không có ngoại lệ của đời lính chuyên nghiệp ấy, Lính ở quốc gia nào cũng vậy thôi cho dù anh ta có là một người đặc biệt.
Với vẻ bề ngoài cao lớn nhưng hiền hoà vui tính, cách chơi đàn thoáng, hơi hướng luôn biến hoá, Duy Hùng là hiện diện của một thế hệ mới góp phần vào diện mạo trẻ trung của Bức Tường trong đời sống và trong âm nhạc
BucTuong’s Productions.
***
Nhạc cụ sử dụng :
Trước kia
- 01 organ hiệu Yamaha 410PSR
- 01 organ hiệu Yamaha 520PSR
Nay sử dụng
- 01 organ hiệu KORG I3s
- 01 organ hiệu KORG I5s
- 01 organ hiệu Yamaha S0 3
Các ban nhạc tâm đắc trên thế giới :
- Scorpions.
- Guns N ROSES
- Deep purple.
- Queen
- BuZZ
Ngoài rock là:
- Smooth jazz
Sở thích
- Màu sắc: Đen & Trắng
- Ăn uống: Cơm rang, phở Hà Nội, các món Lẩu, uống café buổi sáng.
- Âm nhạc: Rock, Jazz
- Thể thao: Bóng chuyền
- Thời trang: Quần Jeans áo thun đen
-----------------------------
Nhật Hoàng
“Sinh năm ngày 11 tháng 2 năm 1975, tính theo lịch âm là ngày mồng 1 Tết nên cha mẹ đặt tên có đệm "Nhất". và sau này nhiều người nói trai mồng một, gái hôm rằm … tôi không thấy mình có gì đặc biệt hơn ai (cả nghĩa tích cực lẫn tiêu cực), nếu có chỉ là tôi là người thích rất nhiều thứ và nghĩ rằng cái gì mình cũng làm được nếu mình cố gắng.
“Tôi sinh ra trong gia đình có 4 người, Bố tôi là Nhà điêu khắc Trần Tuy, nguyên là Tổng biên tập Tạp chí Mỹ thuật Thời nay (đã nghỉ hưu tháng 1/2003) Mẹ tôi cũng đã nghỉ hưu, 1 chị gái hiện nay làm việc tại Bảo tàng Mỹ thuật Việt Nam.
Nói về tuổi thơ, tôi thấy thật hạnh phúc khi được sinh ra và lớn lên trong một gia đình làm nghệ thuật, mẹ tôi mặc dù không phải trong nghành nhưng cũng yêu nghệ thuật như cha tôi, có lẽ vì thế mà từ bé tôi đã yêu nghệ thuật. Khi 6 tuổi, tôi từng bị Viêm màng não, bác sĩ nói rằng hoặc sẽ không qua khỏi hoặc sẽ bị dị tật, thật may tôi đã qua khỏi mà không có một di chứng gì, Bố tôi nói là mắt tôi có thể kém hơn so với bình thường nên ông không muốn tôi đọc nhiều sách truyện như những đứa trẻ khác, ông mua cho tôi một chiếc Walkman nho nhỏ với 1 chiếc tai nghe và tình yêu âm nhạc của tôi bắt đầu từ đó, tôi nghe nhạc suốt ngày và không ham thích cái gì khác. Lớn hơn một chút, bố tôi muốn con trai mình không bị lạc lõng trước đám đông nên đã mời một thày giáo dạy Guitar về nhà và dạy riêng cho tôi chơi giutar cổ điển, chính suy nghĩ này sau này đã làm ông buồn phiền vì tôi đã không yêu mỹ thuật như đúng mong muốn của ông.
Tôi đã từng thi vào Trường Cao đẳng Nghệ thuật Hà Nội, điểm đàn cao nhưng không đỗ vì phần thi ghi âm kém quá (vì tôi học hoàn toàn theo kiểu Amateur), đó là lần đâu tiên và có lẽ là duy nhất tôi khóc vì thi trượt.
Cả quãng thời gian thơ ấu, tôi không có nhiều thời gian chơi với bạn bè vì tôi luôn được đi chơi với bố và tham gia các câu lạc bộ từ: vẽ, bi lội, võ v.v… nhưng cuối cùng không có môn nào tôi theo đến cùng vì tôi chỉ yêu âm nhạc mà thôi. ấn tượng về thời th ấu của tôi là sự chăm sóc chu đáo của cha mẹ và tình yêu âm nhạc, thật sự là không có gì khác.
Sau này nghe nhiều người lớn nói về thời khó khăn của những năm 80, tôi rất ngạc nhiên bởi vì tôi chưa bao giờ thấy mình khó khăn và thiếu thốn gì. Kỳ vọng khi được xuất hiện trên truyền hình trong một chương trình đối thoại là được nói lời cảm ơn và bày tỏ sự yêu thưng đến cha mẹ mình, đặc biệt là mẹ tôi. bởi vì Bố tôi luôn bận rộn và mẹ tôi phi tài giỏi lắm mới thu xếp các công việc gia đình được và cho tôi một thời ấu thơ tuyệt vời đến thế.
Đến với Ban nhạc
Khi học tại trường ĐHNN, tôi tham gia tất tích cực phong trào văn nghệ của khoa và trường, một ngày tôi được biết Ban Bức Tường (khi đó là ban nhạc tôi rất thích), đang thiếu người chi giutar Bass cho một chương trình giao lưu nho nhỏ do thành viên Bass chính về quê nghi hè, thế là tôi chi với Bức Tường như một người được mượn, không ngờ sau chương trình giao lưu ấy, chúng tôi có thể sống và chơi nhạc cùng nhau đến tận ngày nay, đó là duyên số, thậm chí sau một năm xa ban nhạc để đi học tại TQ.
Tôi theo học khoa tiếng Trung Quốc, với tôi, Trường ĐH mới chính là bước ngoặt của cuộc đời mình, tôi chưa bao giờ hình dung tương lai của mình là cái gì khác với nghệ thuật, nhưng ngoại ngữ đã đưa tôi theo một con đường hoàn toàn khác, ra trường tôi đi làm tại công ty Liên doanh Thăng Long, một công ty LD giữa Trung Quốc, Pháp và Việt Nam với tư cách là nhân viên phiên dịch, sau đó công ty này làm ăn thua lỗ và tôi đã xin nghỉ để tìm kiếm một cơ hội tốt hơn.
Tôi có rất nhiều bạn nước ngoài và vì thế tôi thấy mình rất kém cỏi khi chuyên môn của mình là ngoại ngữ (chỉ là tiếng nói của họ) vì thế luôn không hài lòng với công việc phiên dịch và cố gắng tìm một công việc thật tốt, thật may mắn tôi có c hội làm việc tại Đài TH Việt Nam, Phòng Dân số và Phát triển, Ban VTV2, nói đến chuyện này khiến tôi rất buồn vì người giúp đỡ tôi trong thời gian đó nay đã không còn nữa (Chú Thiên Đức - vừa qua đời vì bệnh, khi đó là trưởng phòng của tôi, có lẽ vì thế mà nay tôi đã không còn ở đó).
Sau khi rời Đài Truyền hình thật khó có thể tìm được một công việc nào khiến tôi thích thu hơn, sau khi làm việc tại khong 5 công ty cả liên doanh lẫn công ty tư nhân khác nhau, sau cùng tôi đã thi vào Vụ Hợp tác Quốc tế Bộ Văn hóa Thông tin và làm việc đến ngày nay. ở đây tôi được lãnh đạo ủng hộ và tạo điều kiện tốt trong công việc và trong việc chơi nhạc.
Cuộc sống và sở thích
Ngoài yêu âm nhạc, tôi còn yêu ngoại ngữ và điện ảnh.
Tôi học tiếng Anh từ nhỏ và sau này được học đại học tiếng Trung Quốc, tôi thấy người ta sẽ có thêm một sống nữa nếu biết ngoại ngữ, Tôi đã từng có 1 năm học tại Trung Quốc, đó cũng là quãng thời gian khiến làm tôi nhận ra ngoại ngữ quan trọng đến nhường nào.
Tôi có thể ở nhà vài ngày để xem phim Mỹ và không bao giờ đi ngủ khi phim chưa kết thúc, tôi đặc biệt thích xem những bộ phim lãng mạn nhẹ nhàng. Tôi đã từng viết báo hoặc dịch báo về điện nh cho tạp chí điện nh thuộc Hội điện nh VN. Nếu không phi ngày tập nhạc, tôi thích thú nhất với việc dịch báo”.
Ban nhạc yêu thích nhất:
Queen, Aerosmith và TangChao (Ban nhạc Trung Quốc).
Cây đàn guitar yêu thích nhất: Cây đàn Bass 4 dây (Fenandez dáng "explode")
Cây đàn guitar đang sử dụng: Cây đàn Bass 4 dây Ibanez
Món ăn yêu thích nhất: Cá và các món ăn nhiều mỡ. (Không thích Rượi Bia)
Môn thể thao yêu thích: Tenis
Diễn viên yêu thích: Robert De Niro, Meg Ryan, Nicole Kidman.
Màu sắc yêu thích nhất: Đỏ &Vàng
Quan niệm về trang phục: Bất kể miễn là phù hợp nhưng thích nhất vẫn là Jeans
------------------------------
Trần Tuấn Hùng
Ngày tháng năm sinh : 24/3/1974
Nơi sinh : Hải Phòng
- Từ 1986 bắt đầu theo học guitảe clasic dưới sự dẫn dắt của cố nghệ sĩ Trọng Lung.
- Năm 1989 lên Hà Nội, thi đỗ vào hệ trung cấp chính qui bộ môn guitảe clasic Nhạc Viện Hà Nội.
-Được sự dìu dắt của các bậc thầy về guitảe như Hải Thoại, Văn Dị, Quốc Vượng…Đặc biệt là Nghệ sĩ Phạm Văn Phúc - Người thầy đã trực tiếp giảng dạy suốt những năm tháng học trong Nhạc Viện.
“ Trong khi đang say sưa với những âm thanh trầm bổng của nốt nhạc thì một niềm đam mê mới lại xuất hiện trong tôi, đó là Kiến trúc.
Phải mất khá nhiều thời gian tôi mới đưa ra được quyết định là sẽ thi vào Đại học Kiến trúc. Thời điểm đó là năm 1991, khi tôi đang theo học năm thứ 2 Nhạc viện.Tuy nhiên theo ý kiến của gia đình, tôi quyết định học tiếp 2 năm còn lại của hệ trung cấp rồi mới thi Kiến trúc. Thật may mắn vì 2 năm sau đó là những năm tuyệt vời nhất, trau dồi cho tôi những kỹ năng, kiến thức cơ bản nhất về âm nhạc mà nếu bỏ dở, có lẽ tôi sẽ không được như ngày hôm nay.
- Năm 1993, sau khi tốt nghiệp Nhạc viện loại xuất sắc, tôi đã thi đỗ vào khoa kiến trúc của c 2 trường là ĐH Kiến trúc và ĐH Xây Dựng. Tôi quyết định chọn ĐH Xây dựng vì lý do “Gần nhà“ và là một “Cái nôi“ trong phong trào ca nhạc sinh viên lúc bấy giờ. ( Thật may mắn vì với lý do tưng tự mà Nguyễn Hoàng cũng đã chọn ĐH Xây dựng như tôi). Những năm học tại ĐH Xây dựng là thời gian đáng nhớ nhất trong đời “Đi học” của tôi. Từ những buổi đi vẽ ghi, buổi hẹn gặp bạn gái lần đầu tiên, những buổi thực hành thí nghiệm đến sự ra mắt của TheWall tại hội trường nhỏ G3. Những tràng pháo tay không ngớt của bạn bè làm tôi thực sự xúc động và cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa vô cùng. Tất cả anh em cùng thầm hiểu với nhau rằng : Chúng ta sẽ bị ràng buộc với nhau đây.
Trong những năm tháng chơi nhạc khi hết thời sinh viên, chúng tôi ai cũng phi nghĩ cho tuơng lai chứ không thể nghĩ rằng lấy âm nhạc làm thứ duy nhất để sống, như vậy không ổn.
Tốt nghiệp năm 1998, tôi bắt đầu đi làm và cũng bắt đầu cảm thấy sức ép của công việc, của đời sống. Nó ảnh hưởng trực tiếp ngay tới hoạt động của ban nhạc. Sau đó là 1 khong thời gian tồi tệ, khủng hoảng nhất của TheWall.
- Bước ngoặt của TheWall cũng như của tôi là thời điểm Đường tới ngày Vinh quang - ra đời. Nó như 1 động lực vừa gắn kết chúng tôi lại vừa đẩy mạnh lên phía trước.
- Từ 1998-1999 : Tôi công tác tại công ty Xây dựng Trường An với ước muốn được đi thực tế tại công trường, muốn hiểu rõ hn về ngành mà mình đã theo học.
- Từ 1999-2000 : Tôi làm Designer cho một công ty quảng cáo Tôi cũng tìm được những công việc khá phù hợp với chuyên môn, tôi làm thiết kế 3D cho một công ty quảng cáo ở HN và đồng nghiệp của tôi không phải là ai xa lạ mà chính là Nhất Hoàng, người chi guitar bass của Bức Tường. ( Đây là thời kỳ Quá độ- Theo cách gọi của tôi ).
- Từ 2000 đến nay : tôi làm Kiến trúc sư thiết kế tại Công ty Tư vấn – Thiết kế – Xây dựng – Bộ Xây Dựng và thích nhất là được làm việc đúng với chuyên môn kiến trúc. Mà giám đốc không phi ai xa lạ chính là phu quân của Diẽm Quỳnh. Thật nhiều ngẫu nhiên phải không?
- Tôi thành lập gia đình năm 2001 sau 8 năm tìm hiểu nhau và là người đầu tiên trong ban nhạc được … "đi Rợ vào chân".
- Vợ tôi làm nghề kế toán, không thực sự hiểu hết về âm nhạc mà tôi đang theo đuổi nhưng rất ủng hộ những việc chồng mình làm và cô thực sự là một hậu phương vững chắc của tôi.
- Ngày 20/11/2002 bé An Nguyên ra đời trong sự hân hoan của tất cả mọi người. Một món quà vô giá đối với 2 nhà giáo là bà nội và bà ngoại của bé. Ai cũng nói “Nó giống bố nó hồi bé như lột”. Tôi rất tự hào về An Nguyên.
Tôi cảm thấy rất hạnh phúc với cuộc sống ”.
***
Thuở hàn vi, anh là một người con sinh ra trong một đại gia đình gắn bó lâu đời tại Đất Cảng Hải Phòng. Từ tấm bé, Hùng lên Hà nội sống tự lập và học tập trong sự kỳ vọng của c gia đình, của ông bà nội đang sống tại Hà nội. Một gia đình nề nếp với người Ông nội nguyên là Tổng Biên tập Báo Lao Động, mẹ là giáo viên tiểu học đã là nền tảng của phong cách sống của Tuấn Hùng. Anh là người hiền lành ít nói nhưng học giỏi và chăm, căn phòng 16m2 trong một hẻm nhỏ gữa phố Lý Thường Kiệt chính là nơi đã nuôi dưỡng một tài năng trẻ và đã chứng kiến không ít các cuộc hội ngộ mang tính tiền đề cho sự nghiệp âm nhạc mà anh hằng mơ ước.
Không rõ bằng cách nào từ lúc anh chưa đủ 18 tuổi, anh đã có được một cây guitare Aria ProII dáng kiểu Gibson, và một “máy” Yamaha điện tử đã cũ và miệt mài luyện tập với các ca khúc bất hủ “ Hotel calỉonia” “When the the smoke is going down” “ Still loving you”… Bạn bè bỗng thấy bị thuyết phục và tin vào một điều gì đó ở Tuấn Hùng còn xa hơn c 4 năm theo học Khoa clasicque guitare trong môi trường Nhạc viện Hà Nội của anh.
Anh bắt đầu tham gia các ban nhạc trẻ Hà nội, thời kỳ đầu của “ Chìa khoá Vàng”, “lucky way”… và rồi anh gặp Trần Lập.
Vài năm chơi với nhau, Hùng và Lập chứng kiến nhiều cuộc tan hợp của các ban nhóm khác, đôi khi họ cũng thoáng buồn vì chưa gặp cơ hội, chưa tạo dựng được một ban nhạc riêng như hằng khao khát. Đã có lúc họ chỉ dám ao ước rằng chỉ cần được một ban nhạc trẻ nào đó không phải là rock cũng được gọi đi là tốt lắm rồi, mọi chuyện khác tính sau. Nhưng giấc mơ đó rồi cũng phai nhạt để rồi cuối cùng thì một ngày, một ngày giống như nhiều ngày khác, duy nhất là mó có điều để nhớ, ngày khai sinh ra ban nhạc The Wall – Bức Tường và Tuấn Hùng chính là một trong số các thành viên sáng lập.
Tuấn Hùng nhanh chóng trở nên mẫu mực về kỹ thuật chơi đàn và chăm trong các buổi tập luyện với ban nhạc. Ban đầu khi ít có tư liệu tham kho, các băng đĩa nhạc khó kiếm, ít thời gian tập, Hùng chưa thể hiện được hết các phẩm chất quý báu của một cây guitare được đào tạo chuyên nghiệp, anh vẫn còn hiền lành và có lối chơi đẹp, tinh tế với những lối chơi thông minh và sâu. Khi đi lên cùng sự phát triển của ban nhạc, Tuấn Hùng đã đúc rút được nhiều kinh ngiệm qua những buổi live và sự sáng tạo đã được thể hiện qua các kỹ thuật câu và ngón hết sức hấp dẫn và già dặn. Với đặc thù của thể loại nhạc mà Bức Tường theo đuổi chính là mảnh đất diễn phong phú mà trên đó anh được mặc sức tung hoành vừa tinh tế vừa phóng túng mà không cần phải lên gân cốt. Những người chơi guitar nhạc rock lâu năm rất hay như Nguyễn Đạt khi chi thử cùng với Hùng đã thốt lên: “ Cậu ấy chơi với ngón thật bài bản, có học, sẽ còn hay hơn nữa nếu cậu ấy tiếp tục phấn đấu”.
Có lẽ giờ đây Tuấn Hùng đã xứng đáng với vị trí là một trong các tay guitar xuất sắc của rock Việt.
BucTuong’s Productions
Nhạc cụ sử dụng :
- 01 Guitar hiệu Ibanez - Joe Satchiani
- 01 Guitar hiệu ESP dáng Explode
- 01 Guitar thùng hiệu Yamaha dáng Classic
- 01 Guitar hiêu ARIA ProII
- Amplyfier hiệu Digitech - RP5
- Amplyfier hiệu BOSS GT6
- Chơi dây đàn hiệu D’Adario.
Các ban nhạc ưa thích khác
- Dream theatre.
- metallica.
- Queen
- Bon Jovi
Sở thích riêng
- Màu sắc: Đen & Trắng
- Ăn uống: phở Hà Nội & café buổi sáng. Salad Nga, Sữa chua
- Âm nhạc: Rock.
- Đọc: các loại Báo , Tạp chí chuyên ngành Kiến trúc, Âm nhạc và dặc biệt là Thể Thao.
- Thể thao: Bóng đá, bóng ném
- Thời trang: Quần Jean áo thun
-------------------
Trần Lập
Hoàn thành giai đoạn 3 năm - Kỹ thuật biểu diễn- Trường Cao đẳng Nghệ thuật HN năm 1994
Tốt nghiệp Thanh nhạc Trường Cao đẳng Nghệ thuật HN năm 1998
Tốt nghiệp ĐHKHXH& NV năm 2002.
Hiện nay đang hoạt động trên lĩnh vực khác song song với hoạt động âm nhạc
Bắt đầu công việc design cho hoạt động quảng cáo chuyên nghiệp vào năm 2000 tại : Anh Tam co .,Ltd
Sau đó tiếp tục phát triển chuyên môn và làm Art Director cho Công ty Blue JSC, công ty Quảng cáo và tổ chức sự kiện Nhị Hà trên cương vị Art Creative
Và hiện tại đang công tác tại "Trung Tâm Sự Kiện Việt" trên cương vị Art Director. Với chuyên môn chính là Sáng tạo thiết kế mỹ thuật công nghiệp ứng dụng.
“Tôi sinh ra và lớn lên tại Hà Nội, nhưng gốc gác nguyên quán Quê hương ông cha tại đất Hội Phủ Dày, Hà Nam Ninh, quê Ngoại gốc Thanh Hóa.
Tuổi Giáp Dần, là con út trong một gia đình nghèo lại đông người, thuở nhỏ, tôi là một cậu bé rất nhút nhát nhưng lại nghịch ngợm. Nhỏ dại quá, tôi ít tự cảm nhận được mối quan tâm đầy đủ của người lớn và chỉ thấy mình như chỉ là một đứa trẻ đơn độc trong cái thế giới vô khối trò nghịch ngợm.
Trong thế giới riêng của mình, có lẽ tôi cũng mơ mộng nhiều hơn những đứa trẻ khác quanh đó, chỉ có điều không có một giấc mơ nào báo trước rằng sau này tôi sẽ trở thành một ca sĩ nhạc Rock hay gì đó tương tự như vậy.
Thời đó, tôi thường xuyên gặp rắc rối.
Sự khó khăn của thời cuộc và sự eo hẹp trong kinh tế của gia đình đã biến tôi là một đứa trẻ tự ti. Mỗi lần đi học hoặc phải ra phố làm một việc gì đó cho gia đình, tôi luôn bị lũ trẻ lớn bắt nạt. Ngày và ngày mỗi khi cả gia đình đi làm vắng là tôi lại bị nhốt ở trong nhà, sau một cánh cửa gỗ với những song sắt to và lạnh lùng. Sự vắng lặng của ngôi nhà đã biến tôi từ một kẻ nhút nhát thành một kẻ nhút nhát hơn. Để bớt sợ hãi, tôi thường gào to các bài hát mà tôi phải nghe từ chiếc loa Liên-Xô cũ mà Bố tôi bắt thăm được ở Đơn vị, chẳng biết đây có phải là nguồn gốc đưa tôi đến với Rock hay không nhưng rõ ràng là tôi đã bắt đầu với âm nhạc kể từ đó. Tôi mê vẽ tranh và đọc truyện kinh khủng nhưng nhà tôi nghèo, bố mẹ tôi không đủ tiền cho tôi đi học vẽ tại Cung Thiếu nhi hằng mơ ước nên thi thoảng tôi đành gom các ống bơ gỉ, mẩu nhựa, cân giấy vụn bán đồng nát được mấy hào kẽm lén đi thuê truyện về đọc. Tôi rất thèm được như chúng bạn cởi trần da đen nhẻm, chân đất chạy thả diều ngoài phố nhưng nề nếp gia đình lao động buộc tôi dù là bé nhỏ nhất nhà cũng phải giúp bố mẹ, anh chị làm hàng gia công. Bố tôi nói rằng: “ Nhàn cư vi Bất Thiện” tập lao động từ bé thì mới nên người có bản lĩnh được”.
Đôi khi tôi bỗng thấy bị cuốn hút một cách kỳ lạ đối với những gì diễn ra ngoài ngôi nhà thân thuộc và ngôi trường của mình. Có nhiều bận được nghỉ học tôi lang thang trốn nhà nhảy tàu điện đi “ chu du” khắp các phố phường. Sau một thời gian tôi trở nên là một cậu bé thuộc rât nhiều các đường ngang ngõ tắt của HN và hay tổ chức cho lũ bạn đi chơi sau mỗi buổi tan học, có những bận làm các bậc phụ huynh lo sốt vó đi tìm, nghĩ lại thấy quả là nhiều kỷ niệm. Mới chưa đầy 8 tuổi tôi đã được giao nhiệm vụ mang ô phiếu đi mua đậu phụ, cá ướp hoặc đi xếp hàng mua gạo tiêu chuẩn và cũng đơn giản bởi vì nhà tôi tuy đông người nhưng mỗi người phải biết làm việc có trách nhiệm với những phần việc được giao. Tất nhiên lúc đó tôi chưa thể đủ khôn lớn để thấy hết những gì tôi trải qua trên những con đưòng dưới cái nắng oi mùa hè và cái buốt thấu xương của Mùa Đông đã làm tôi có một chân dung khá đầy đủ với đời sống 2 thời kỳ sau giải phóng và tình cảm con người của HN….
…Những năm 1990, Cha mẹ tôi vốn mang những bệnh nặng từ lâu năm và 2 cụ có quãng thời gian dài không đi lại được, các anh chị tôi người thì đi lao động xa, người thì đã lập gia đình và cuộc sống mỗi người cũng chẳng khấm khá gì. Một mình tôi vừa học hết phổ thông, vừa xin đi làm thêm để đỡ đần các cụ lúc khó. Tôi từng làm đủ các thứ nghề từ rán quẩy nóng rao cho các hàng Phở mỗi sáng sớm cho đến làm thợ dán mành lốp xe thồ hàng đêm. Khổ một nỗi là đôi khi vô tư quá, vừa làm vừa hát, đãng trí và không hoàn thành năng xuất nên không bám trụ được lâu. Tôi thấy làm đêm mà ban ngày ngủ thì phí quá, mệt thì mệt nhưng kiếm tiền thì cũng phải đi học mới ổn. Thi mãi cuối cùng thì trúng tuyển vào Trường nghệ thuật HN khoa Sân khấu, lớp kỹ thuật biểu diễn do Đoàn kịch nói Hà Nội lúc bấy giờ Chủ nhiệm. Còn trẻ quá khi chưa tròn 20 và cái trái khoáy của gia đình nghèo. Xoay sở một hồi, ngày đi học đêm lại xin làm thợ đột máy cóc cơ khí, quanh đi quẩn lại với mấy cái đùi, đĩa xe đạp và bể mạ độc hại kinh khủng. Cuộc }đổi đời" đầu tiên là một lần may mắn đi chơi cùng bạn bè tới tụ điểm ca nhạc và liều mình lên hát thử và được nhận vào ban nhạc để hát với caser mỗi tối là 10.000đ (năm 1993). Tôi liền bỏ làm cơ khí và xin theo học tại Nhạc Viện HN qua lời giới thiệu của NSUT Trọng Thuỷ, tôi được học bác Hiếu ( Trần Hiếu) Ngày học, tối đi hát sàn nhảy, tôi cũng đỡ đần được chút xíu cho mẹ còn đâu là đóng tiền học. Tôi thi tiếp vào khoa Thanh Nhạc của Trường nghệ thuật HN vì nghe nói bên này đào tạo nhạc trẻ. hết kỳ học bác Hiếu, tôi chuyển hẳn về học tại số 7 Hai Bà Trưng với sự chỉ dẫn trực tiếp của NSUT Phan Muôn. ..
…Còn nột vài công việc khác tôi đãc từng trải qua nhưng thôi, dầu sao đó cũng chỉ là một phần trong chút vốn sống nho nhỏ mà tôi tích luỹ được. Và nay, cuộc sống mới đã biến tôi từ một cậu bé nhút nhát nhưng nghịch ngợm thành một con người hoàn toàn khác nhưng những ngày tháng tôi đang có dịp tiếp tục ôn lại là ngọn nguồn một tích cách trong tôi và tiếp lửa cho tôi thành công bắt đầu từ một ngày mà tôi muốn nói.
Đó là ngày có ý nghĩa nhất đối với cuộc sống của tôi, nó là một bước ngoặt, là nốt đầu tiên trong sự nghiệp âm nhạc mà chúng tôi đã đi gần một Thập kỷ:
26 tháng 3 năm 1995, tham gia sáng lập ra ban nhạc The Wall – Bức Tường
Giờ đây khi đã là người đàn ông thành đạt, có nhiều thành công trong đời sống, tôi cũng thấy ý nghĩa với những vốn sống quý báu mà suốt một thời tuổi trẻ đã trải qua, nó là giá trị vô hình nhưng cũng thật rõ ràng và đày đặn và vì vậy những tác phẩm nhỏ của chúng tôi luôn có những giá trị được trải nghiệm”
***
Trong những năm từ 1990 đến 1995 chưa ai biết đến cái tên Trần Lập vì anh đang ở giai đoạn bắt đầu với môi trường âm nhạc hiện đại. Tham gia luyện hát tạo nguồn thi vào Nhạc Viện Hà Nội dưới sự giúp đỡ của NSUT Trọng Thuỷ và được trực tiếp học hỏi NSND Trần Hiếu. Sau này anh không theo học tại Nhạc Viện mà chuyển sang đầu quân tại trường Cao đẳng Nghệ thuật Hà Nội dưới dự hướng dẫn kỹ thuật thanh nhạc của NSUT Phan Muôn. Những người thày của anh đã rất có tiếng và được khán giả cả nước biết đến lại không phải là những nghệ sĩ rock mà họ là những người chuyên nghiệp trong đào tạo bồi dưỡng cho các tài năng trẻ về mặt kỹ thuật cơ bản.
Tốt nghiệp hạng giỏi sau 4 năm học tại đó đã rèn rũa cho anh trở nên có kỹ thuật thanh nhạc chuẩn, kiến thức âm nhạc chuyên nghiệp. Khi kết hợp với tố chất mạnh mẽ, thoải mái, anh đã trở nên rất phù hợp với môi trường âm nhạc hiện đại. Tuy nhiên sau này người ta rất dễ nhận ra chất riêng của anh so với những đồng nghiệp khác được đào tạo chuyên nghiệp là phong cách hát phóng khoáng, không lệ thuộc kỹ thuật. Với đặc thù loại hình nhạc Rock bằng lối hát vùa như bản năng ruột vừa có kỹ thuật thanh nhạc đã tạo cho anh một giọng ca truyền cảm và có lửa.
Từ những năm 1995 trở lại đây thì Trần Lập đã là một tên tuổi được nhắc đến nhiều nhất trong làng nhạc rock Việt Nam và các ca khúc của anh viết cho ban nhạc đã vượt xa ra ngoài biên giới rock của nó. Sự ảnh hưởng của anh đối với những người bạn trong nhạc hết sức mạnh mẽ và rõ nét, phải nói rằng Trần Lập không phi là Leader đầu tiên của Bức Tường nhưng những gì anh ấy làm đều có tính ảnh hưởng cao và đều đưa đến một cái đích hiệu quả và đẹp. Rõ ràng bản lĩnh của anh cùng với các thành viên khác đã đi qua được nhiều giai đoạn thăng trầm của The Wall rồi Bức Tường. Vì lẽ đó, thật tự nhiên và thuyết phục nhất, các thành viên khác đã tin vào anh và đề cử là người dẫn đầu Bức Tường gánh vác thay cho Tuấn Hùng người tiền nhiệm đầu tiên "thời The Wall" .
BucTuong’s Productions.
***
Sở thích cá nhân:
Đọc:
Sở thích khác với thời thiếu niên chỉ ưa thần thoại và ngụ ngôn, hiện nay là tiểu thuyết trinh thám, Các sách đồ hoạ, mỹ thuật,Các kiểu báo, tạp chí
Xem: Phim hành động băng (loại DVD) và thích các diễn viên như:
Robert De Niro, BratPitt, Sandra Bullock, Al Pacino, Bruce Wilice, Meg Ryan, jacky Chan.
Nghe: Rock – và các thể loại Anh hùng ca với các ban nhạc ưa thích:
Bức Tường. Queen. Rhapsody. UFO. Scorpions. Bonjovi. Metallica. Ucly kid Joe.
Chơi: Bóng đá, Vẽ Tranh chi mỗi khi rỗi. Sưu tầm: CD, bao diêm, bật lửa, mác quần Jeans. Thích được sở hữu các xe máy phân khối lớn với hình dáng độc đáo
ẩm thực: các món nhậu, đặc biệt là Lẩu - mùa nào cũng ăn được
Uống: thích rượu Bắc Hà, Whisky.
Màu sắc ưa thích: Đen & Đỏ ngoài ra là Xanh Coban.
Thời trang: Jeans, Pull, dày da thô.
Không thích:
Động vật: Chó, mèo, chột, voi...
Bị ép hát vào lúc không muốn hát.
Sai giờ và thất hứa.