Author Topic: Trong thế giới sách cũ  (Read 9691 times)

Description: lưu giữ một kho tàng

Offline Pavelvnr

  • *
  • Juventini
  • Posts: 1,844
  • Joined: Oct 2004
  • Thanked: 416
  • Thanks: 408
  • Gender: Female
  • Người gác rừng bị lãng quên
« on: December 27, 2012, 10:42 AM »
Logged
Hiệu sách cũ của "gã ngông"

TT Online - Có người đã rơi nước mắt khi bất ngờ thấy bút tích của mình trên quyển sách đã bị thất lạc bao năm đang bày bán ở vỉa hè. Có người quyết dốc hết lương hưu dành dụm để mua cho được một độc bản sách. Cũng có người mừng như vớ được vàng khi chỉ trả vài ngàn đồng cho bộ sách cổ nằm lẫn trong đống giấy vụn ve chai...

Đó chỉ là những chi tiết nhỏ trong thế giới sách cũ chứa đựng bao thế thái nhân tình. Trong thế giới sách cũ, có người lấy đó để làm giàu, cũng có nhiều người xem là thú chơi, là đạo của đời mình.

Tôi vừa bước vào hiệu sách số 180 Bà Triệu thì bị gọi giật: "Đi đâu đấy?". Một người đàn ông trung niên đang nhìn tôi lừ lừ. Cảm giác ban đầu của tôi thật sốc với tiệm sách cũ có tiếng ở Hà Nội này. Nhưng rồi sau vài câu qua lại hiểu ý khách lạ, ông chủ nhà sách đã nhẹ giọng xuống mặc dù vẫn còn chút bất cần đời. "Anh cứ gọi tôi là gã gàn dở hay gã ngông cũng được. Tôi mới đuổi thẳng cổ mấy cặp sinh viên đấy. Ai đời đi mua sách mà đứa con trai thì tay nhét túi quần, tay phì phèo điếu thuốc, còn con gái vừa xỉa tăm tanh tách vừa trả giá leo lẻo như mua cá” - ông chủ tiệm sách cũ Lương Ngọc Dư lại tự giới thiệu mình bằng một tràng khinh khỉnh.

"Tôi sẵn sàng tặng không"

Quote
Ai biết đọc, biết viết với chút vốn lận lưng cũng có thể buôn sách cũ. Nhưng sẽ không thể có một tiệm sách cũ đàng hoàng nếu như chủ nhân của nó không có vốn đọc đàng hoàng



Nhưng chỉ nhìn thoáng qua "gia sản" sách quí trong ngôi nhà phố trung tâm Hà Nội này cũng biết ông Dư không phải là kẻ gàn. Những hàng kệ sách cao bằng cả hai thân người chồng lên nhau. Các lối đi ở giữa hẹp đến mức khách lạ phải nghiêng người len vào để không chạm rơi sách.

Ấn tượng đập ngay vào mắt là cuốn An Nam tạp chí có ảnh hành quyết tướng sĩ Hoàng Hoa Thám đã ố vàng màu thời gian nhưng vẫn còn rõ mặt những người yêu nước chí lớn không thành. Bộ Thú xem truyện Tàu của lão gia Vương Hồng Sển được đánh số thứ tự, in từ năm 1970 nằm ngay ngắn ở vị trí trang trọng trên kệ sách. Đặc biệt là cuốn Hồng Đức bản đồ của tủ sách Viện khảo cổ, Bộ Quốc gia giáo dục (Sài Gòn - 1962) có nhiều bản đồ minh chứng chủ quyền của VN với hai quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa…

Ông chủ tiệm sách Dư bắt đầu ý hợp với kẻ hậu bối lạ hoắc đến từ miền Nam như tôi. Vừa dẫn tôi đi tham quan "gia sản" sách, ông vừa vui vẻ leo trèo cầu thang để lấy những quyển sách trên cao mà tôi yêu cầu. Người đàn ông tưởng như bất cần đời này cực kỳ nâng niu sách. Nhẹ nhàng lần giở từng trang trong quyển sách ảnh bìa đỏ Chiến tranh giải phóng Việt Nam do Nhật in tặng nhân dân VN, ông rưng rưng kể sách này có những hình ảnh đặc biệt từ cuộc chiến chống Mỹ đến chiến tranh biên giới phía Bắc. Và ông xúc động nhất là chính nhiếp ảnh gia người Nhật đã bỏ mình ở Lạng Sơn để nhân dân VN có quyển sách ảnh quí hiếm.

Bây giờ, ngồi nhớ lại chuyện xưa, ông Dư trầm ngâm: "Ai biết đọc, biết viết với chút vốn lận lưng, cũng có thể buôn sách cũ. Nhưng sẽ không thể có một tiệm sách cũ đàng hoàng nếu như chủ nhân của nó không có vốn đọc đàng hoàng". Ông chủ tiệm sách cũ đầy cá tính này cực kỳ khó tính với những kẻ giả cận thị, giả mê sách để "lấy màu" trí thức, nhưng cũng rất quí những người thật sự mê sách.

Tiệm sách cũ 180 phố Bà Triệu từng bị tiếng tai "máy chém", ông không thanh minh mà còn hãnh diện, vì ông tin rằng sách quí thì vô giá. Vả lại, đôi khi ông cũng muốn hét giá để những kẻ giả vờ mê sách đừng mua về nhà xếp xó. Tuy nhiên, nhiều người cũng đã tận mắt chứng kiến ông bán rẻ, thậm chí tặng không sách quí cho những người nghèo mê sách và cần sách.

Những tủ sách, đời người

Ông Dư là kỹ sư xây dựng. Thời bao cấp túng thiếu, ông đành phải bán chính mớ sách cũ của mình. Một vài lần riết rồi quen, ông đã biết mua lại sách cũ để bán cho người có nhu cầu. Có vốn đọc từ hồi đi học, ông tự nhiên vào nghề buôn sách cũ và càng ngày càng thấm dần chữ nghĩa.

Những lúc nhàn rỗi, ông miên man đọc hết quyển này đến quyển khác. Ông lặng lẽ trở thành mọt sách lúc nào không biết, thấm thía với từng trang sách hay và xúc động với cả thủ bút của những người đã từng nâng niu nó trước ông.

Thời kỳ bao cấp, nhiều trí thức, kể cả chức sắc, tướng lĩnh gặp khó khăn kinh tế, nhà cửa chật hẹp đành phải rời tủ sách. Biết ông Dư là người kinh doanh sách cũ chuyên nghiệp nhưng không xem sách là món hàng nên họ mời ông. "Nhiều lần tôi không kìm nổi xúc động khi đứng trước những tủ sách quí, đặc biệt là sự giữ gìn, nâng niu sách của chủ nhà. Tôi khuyên họ nếu chưa cần phải bán thì cố giữ lại, vì có thể cả đời người chưa tích lũy nổi tủ sách quí giá như vậy" - ông Dư kể. Sau đó một số người quyết định không bán nữa, nhưng đa số vẫn đành phải ngậm ngùi chia tay nó.

Một học giả tóc bạc phơ vừa tẩn mẩn phủi từng nếp bụi trên những quyển sách văn học cổ trước khi rời chúng đưa cho ông vừa nghèn nghẹn tâm sự: "Tôi giữ lại thì chưa biết lúc mình chết tủ sách sẽ thế nào. Chuyển cho anh, tôi tin những quyển sách đáng kính này sẽ đến người đọc đáng kính".

Ngoài số sách cũ kinh doanh, ông Dư giờ cũng đã có tủ sách của đời mình. Trong đó có một cuốn đặc biệt in ở Pháp vào thế kỷ 18, nội dung viết về địa chí Đông Dương mà nhiều người mê sách cổ trả vàng lượng ông vẫn không bán. Hầu hết chủ nhân những tủ sách quí gia đình đều yêu cầu ông Dư phải xóa dấu tích, thủ bút của họ trên sách. Với ông Dư, "sách quí mà có thêm chữ ký tay, con dấu hay hình ảnh của tên tuổi được xã hội kính trọng thì giá trị của sách sẽ tăng gấp nhiều lần. Nhưng tôi tôn trọng nguyện vọng của những người đã nuốt nước mắt rời nó”. Ông Dư vẫn tâm sự rằng ngày cuối đời nào đó, nếu phải trao lại tủ sách này cho người đọc đáng kính, ông sẽ xóa hết thủ bút khẳng định chủ nhân của mình trên đó.

QUỐC VIỆT

--------------------------------------

Có một hiệu sách cũ nổi tiếng nhất nhì Hà Nội, nhưng không trưng bày một quyển sách nào ra mặt tiền. Nhiều người mê sách trong nước, kể cả các nhà nghiên cứu, ngoại giao nước ngoài tìm đến...
« Last Edit: January 03, 2013, 09:12 PM by PAVELVNR »
Phan Lâm An - Y!M: Pavluchkaaa

Offline Pavelvnr

  • *
  • Juventini
  • Posts: 1,844
  • Joined: Oct 2004
  • Thanked: 416
  • Thanks: 408
  • Gender: Female
  • Người gác rừng bị lãng quên
« Reply #1 on: December 27, 2012, 10:52 AM »
Logged
Thư phòng trầm mặc


Quote
Tôi tin sách cũng có hồn"

TT Online - Những ngày lang thang tìm hiểu thế giới sách cũ ở Hà Nội, tôi được nghe kể nhiều về nhà sách số 5 Bát Đàn của ông Phan Trác Cảnh. Nhà sách không trưng bày bất cứ quyển nào ra mặt tiền và ông chủ cũng là người kiệm lời, trầm tính. Nhưng những người nghiện sách khoa học xã hội, đặc biệt là sách địa chí, lịch sử các dân tộc VN, đều phải gõ cửa nhà sách này.

Cả đời cho sách cũ

Vợ ông Phan Trác Cảnh nhẹ nhàng mời khách: "Chú muốn mua hay chỉ tham quan cũng được". Mặt tiền tầng trệt không trưng quyển sách nào, nhưng vừa dợm chân bước lên cầu thang lên tầng trên, tôi đã thấy từng dãy sách xếp dọc lối đi. Ông Cảnh đang nghe nhạc Phạm Duy và xem tài liệu dày gần 2.000 trang về hát ả đào, quan họ do chính mình sưu tầm. Thấy khách ghé thăm, ông mỉm cười: "Gần 10 tấn sách, không còn chỗ để chứa nên đành để tạm ra ngoài".

Không gian phảng phất mùi giấy cũ. Sách bày kín giá kệ khắp các tường và tầng trên vẫn còn các phòng sách khác. Cuốn Souvernirs de Hue in bằng tiếng Pháp từ năm 1867 của tác giả Michel Duc Chaigneau viết kỷ niệm về Huế đã sờn rách được bọc lại cẩn thận. Các quyển Hán văn tân giáo khoa thư xuất bản năm 1928 và Ngũ thiên tự năm 1929 cũng còn nguyên vẹn. Nhiều báo, tạp chí đầu thế kỷ trước như Phong Hóa, Phụ Nữ Tân Văn, Gia Định Báo, Gió Mới, Văn Mới, Nông Cổ Mín Đàm, Nam Phong... vẫn đang nằm trên kệ thách thức thời gian…

Thấy tôi mải mê với kệ sách nghiên cứu 54 dân tộc VN, ông Cảnh chỉ cho xem bộ tài liệu đồ sộ gồm 11 tập chuyên nghiên cứu về người Hoa ở VN và những cuốn sách quí viết về người Mường cổ. Người đã dành cả đời cho sách cũ này kể rằng lúc đầu ông còn tập hợp chung các loại sách, nhưng bây giờ tập trung vào nội dung nghiên cứu cổ xưa. "Tác phẩm văn học hay có thể được tái bản. Nhưng các sách nghiên cứu cổ rất kén người đọc, nên hiếm hoi lắm. Nó đang tuyệt bóng dần trên thị trường", ông Cảnh ưu tư, rồi cho tôi xem bộ nghiên cứu lịch sử quân đội VN gồm hàng trăm quyển xếp cả một dãy kệ lớn.

Chủ nhân của nhà sách số 5 Bát Đàn này do quá mê văn chương Tự Lực Văn Đoàn mà thành nghiện sách. Nửa chừng xuân của Khái Hưng là quyển sách đầu đời làm ông Cảnh mê mẩn, đó cũng là bản in đầu tiên mà ông vẫn gìn giữ đến giờ như kỷ vật của đời mình. Ngay thời gian còn làm việc ở Trường đại học Tổng hợp Hà Nội, ông đã xây dựng "gia tài" sách cũ. Những ngày đầu khó khăn, ông phải nhịn cả suất ăn sáng, gói thuốc lá quen thuộc để có tiền mua sách. Bạn bè tưởng ông đã đổi nghề buôn ve chai khi thấy ông cứ lẽo đẽo đi cùng họ để lùng sách quí trong giấy vụn.

Những người đọc đáng kính

"Hình như sách cũ cũng có linh hồn. Mình quí nó thì nó sẽ tìm mình" - ông chủ tiệm sách Bát Đàn nói. Ông Cảnh kể qua thời đầu chật vật, nhiều người đã tự tìm đến mua bán, trao đổi sách. Thậm chí, một số người ở miền Nam cũng cung cấp sách cũ cho ông. Họ quí ông vì không chỉ bán sách, ông còn là người đọc sâu, biết trọng sách quí.

Họ thêm nể ông vì nhà sách không kinh doanh bát nháo mà được nâng niu cẩn thận như thư viện quí. Chính vì vậy, một số người trong những tên tuổi vang bóng như Đào Duy Anh, Trần Văn Giàu, Trần Quốc Vượng, Vương Hồng Sển, Hà Văn Tấn, Phan Huy Lê, Đinh Xuân Lâm, Phan Ngọc đã xúc động khi thấy tác phẩm mình được nâng niu ở vị trí trang trọng trên kệ sách nhà ông. Và một số người trong họ đã dần trở thành bạn tâm giao của ông.

Ngoài nhiều quyển đặc biệt không bán, tiệm sách số 5 Bát Đàn còn hai thứ được ông Cảnh lưu giữ kỹ là cuốn thư mục sách do mình biên soạn và bút tích, hình ảnh những người đọc đáng kính. Giáo sư Nhật Yao Takao lần đầu ghé đây khi còn là sinh viên và nhà sách này còn là ngôi nhà cấp bốn với mái tôn thấp nóng, nhưng Takao đã tìm thấy những cuốn sách văn hóa, văn học cổ mình cần. Đến nay đã 17 năm và dù đã là tiến sĩ, nhưng năm nào ông cũng sang VN để tìm sách và gặp bạn tri kỷ là ông Cảnh. Nhiều chuyến ông còn dẫn theo sinh viên để họ tiếp tục đọc sách quí nơi này.

Một người bạn khác của ông Cảnh là nghiên cứu sinh tiến sĩ Imamura. Lần đầu đến từ 15 năm trước, Imamura còn là cựu nhân viên sứ quán Nhật. Mê sách, anh say sưa với các tài liệu quí ở đây. Đến khi nghỉ việc ở sứ quán, anh chọn đề tài lịch sử người Hoa ở VN để nghiên cứu, và nguồn tài liệu từ nhà sách này. Bạn bè anh như vợ chồng nhà khảo cổ nổi tiếng Kikuchi Seichi và Abe Yuriko cũng thành bạn tâm giao của ông Cảnh trong những lần ghé thăm, tìm tài liệu khảo cổ về gốm sứ VN.

Ông có hàng trăm bạn quốc tế đến từ Nhật, Hàn Quốc, Mỹ, Pháp..., nhiều người là giáo sư, nhà ngoại giao, khách du lịch. Nhưng ông cũng có những người bạn VN mê sách ở khắp đất nước. Ông cứ nhớ mãi hình ảnh cụ già 80 tuổi từ ngoại thành Hà Nội lọ mọ đến nhà sách vào tối mưa dông tầm tã. Thấy tội cụ già, ông hỏi cần sách gì để giúp nhưng cụ không trả lời. Rồi bất ngờ, cụ ôm lấy một quyển sách sờn ố bật khóc: "Quyển sách này là của bố tôi. Nó đã thất lạc gần 30 năm rồi. Tôi cứ đi tìm mãi".

Ông Cảnh tâm sự chính những người đọc đáng kính  đã giúp mình quyết tâm theo nhà sách đến cùng. Ông bạn Takao hay nhắc nhở bạn: "Ông không có quyền nghỉ hưu, ông chưa được chết, để còn giữ nhà sách này cho đến khi tìm được người xứng đáng nhận lại nó”.

Người con trai định theo nghiệp sách của bố và đã được ông gửi gắm niềm tin, nhưng thật buồn là anh bất ngờ qua đời. Đến giờ, ông vẫn chưa tìm được người nào ưng ý. Bởi theo ông, kiếm được người nặng lòng với sách cũ không dễ. Họ phải là người thích đọc, có kiến thức sâu rộng, mà đặc biệt là không mê tiền. "Tôi nghĩ sách có hồn. Nó biết tìm đến người đáng kính hoặc người đáng kính sẽ tìm đến nó” - ông Cảnh nói. Nắng chiều đã tắt sau khe cửa. Thư phòng chìm dần trong bóng tối trầm mặc.

QUỐC VIỆT
« Last Edit: December 27, 2012, 10:56 AM by PAVELVNR »
Phan Lâm An - Y!M: Pavluchkaaa

Offline Pavelvnr

  • *
  • Juventini
  • Posts: 1,844
  • Joined: Oct 2004
  • Thanked: 416
  • Thanks: 408
  • Gender: Female
  • Người gác rừng bị lãng quên
« Reply #2 on: December 27, 2012, 10:58 AM »
Logged
Thư viện bách khoa ở vỉa hè

TT Online - Cơn mưa áp thấp nhiệt đới bất ngờ giăng mờ đường phố TP.HCM, tôi trú mưa trong tiệm sách cũ nhỏ bé quen thuộc trên đường Cách Mạng Tháng Tám. Cô Nguyên bán sách từ hơn mười năm trước vẫn ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế xưa. Tuổi xuân đã qua đi, cô không còn trẻ nữa. Nhưng nhà sách thì vẫn nhỏ bé, bạc màu thời gian như thuở tôi còn là sinh viên hay lọ mọ đến nơi này.

Từ sách kén người đọc

Bất ngờ, tôi tìm lại được cuốn Martin Iden của nhà văn nổi tiếng Jack London mà tôi đã tặng một người bạn. Sách chỉ có chữ lớn làm hình bìa, in trên giấy rơm vàng, do Nhà xuất bản Văn Học Hà Nội in năm 1985. Cảm xúc xa xưa chợt sống lại. Tiệm sách nhỏ bé này bị tiệm thời trang to đùng kế bên như đè lấp, nhưng lại có nhiều sách văn học đã làm say mê bao thế hệ. Bên cạnh cuốn Martin Iden, quyển Chuông nguyện hồn ai của nhà văn lừng danh Hemingway đang dựa cùng bộ hai tập Quo Vadis của tác giả người Ba Lan Henryk Sienkievich... Tất cả đều là sách cũ, in trên giấy rơm thô nồng mùi thời gian. Thậm chí nó còn cũ kỹ, sờn rách đến mức cô chủ nhà sách phải tỉ mẩn ngồi dán cả bìa. Bất ngờ lại tiếp tục khi tôi phát hiện trọn bộ hai tập Chùm nho uất hận của John Steinbeck đang nằm lặng lẽ trên góc kệ mờ bụi. Sách có đóng dấu nhà sách Khai Trí cũ, trong tủ sách Gió bốn phương, in từ năm 1972.

Theo giới mê sách cũ, TP.HCM hiện nay là trung tâm lớn nhất nước về loại sách bạc màu thời gian này, dù nó cũng không được sầm uất với nhiều người bán, người mua như xưa nữa. Đường Cách Mạng Tháng Tám bây giờ còn hai tiệm sách cũ nhỏ bé nằm kế bên hai shop thời trang sặc sỡ. Đường Điện Biên Phủ nay cũng còn vài nhà sách cũ đối diện với cổng công viên Lê Văn Tám. Vẫn gương mặt điềm đạm của những người bán xưa thấp thoáng sau kệ sách mốc meo, vẫn còn rất nhiều sách quí, nhưng họ không bày bán tràn ra hè như ngày nào nữa mà thu gọn lại trong nhà và con hẻm nhỏ. Kinh doanh sách cũ sầm uất nhất TP.HCM hiện nay vẫn là hai con đường quen thuộc Nguyễn Thị Minh Khai và Trần Huy Liệu với tầm vài chục tiệm sách lớn, nhỏ nằm liền nhau.

Những người mê đọc cho rằng các sách cũ giá trị đang vắng dần trên kệ bán TP.HCM. Một phần vì sau thời gian khó khăn phải bán sách lấy miếng ăn, nhiều người thích đọc đã và đang thu hồi sách quí cho tủ sách gia đình. Nguyên nhân khác do nhiều Việt kiều cũng muốn tìm lại kỷ niệm quê hương của mình nên mua rất nhiều sách quí cũ đưa ra nước ngoài.

Tuy nhiên, những ngày lang thang trong thế giới sách cũ, tôi vẫn phát hiện rất nhiều sách quí đang ẩn hiện lặng lẽ trong các tiệm sách cũ. Người bán cho rằng họ không cần trưng bày loại sách này ra ngoài nhiều, vì người cần mua sẽ tự biết tìm, biết hỏi, còn mặt tiền phải dành cho những loại sách phổ thông dễ bán hơn. Giá cả những loại sách này thường cũng không đắt nếu khách mua quen biết chút ít với nhà sách hoặc đừng quá mù mờ để bị hớ. Tôi mua được cả hai tập Văn minh Tây phương của ba giáo sư nổi tiếng Cran Brinton, John B. Christopher, Robert Lee Wolff, do Nguyễn Văn Lương dịch và Phủ quốc vụ khanh đặc trách văn hóa xuất bản năm 1972 có dòng chữ in đậm "ấn bản đặc biệt" ở bìa sau, với giá chỉ 60.000 đồng. Kẻ mua ngẩn ngơ mừng, người bán cũng mỉm cười vì đẩy được bộ sách kén người đọc. 

Đến niềm vui phổ thông


Khác với ngày trước, hầu hết tiệm sách cũ bây giờ đều trưng bày sách, báo phổ thông, dễ đọc ra ngoài để tìm kiếm số đông khách hàng. Trong những ngày mày mò tìm sách cũ, tôi thấy phần đông khách vẫn là các em nhỏ đi mua truyện tranh Nhật Bản, các bà nội trợ say mê tạp chí giới mình, các cô công nhân thích đọc sách phóng sự vụ án xã hội, hoặc cao hơn một chút là tiểu thuyết tình cảm, truyện kiếm hiệp...

Cô chủ tiệm sách Phạm Thị Nguyên trên đường Cách Mạng Tháng Tám cho biết bây giờ rất hiếm tiệm sách nào chỉ chuyên doanh các loại sách cao cấp vì quá kén người đọc. Họ phải mở rộng mua vào, bán ra tất cả các loại sách báo mà xã hội đang có nhu cầu. Vừa nói, cô vừa cho xem một loạt sách, báo có giá chỉ 2.000-10.000 đồng đang được xếp ở vị trí kinh doanh đẹp bên ngoài các sách có giá trị. Ngay cả một số tiệm sách cũ lớn và lâu năm ở đường Nguyễn Thị Minh Khai, Trần Hưng Đạo, Điện Biên Phủ, Trần Huy Liệu cũng tràn ngập các loại sách báo có giá tiền cỡ này.

Anh Huỳnh Thanh Huy, chủ tiệm sách cũ ở đường Điện Biên Phủ, ước tính cứ ít nhất ba người đi mua các loại sách báo rẻ tiền này mới có một người đến tìm các loại sách cao cấp hơn. Đầu vào của nguồn sách cũng rất dễ kiếm, chủ các tiệm sách cũ chẳng cần mày mò khổ cực đi đâu vì ngày nào cũng có những người gánh ve chai đến bán lại, kể cả các cô cậu học sinh, sinh viên, bà nội trợ muốn bán lại cái mình đã đọc chán để có tiền mua sách, báo mới.

Bây giờ, nhiều người ví von rằng các tiệm sách cũ đang dần trở nên giống thư viện bách khoa ở vỉa hè hơn. Ở đó, người mê sách có thể tìm thấy những cuốn sách quí thách thức thời gian và trị giá tiền bạc có thể lên đến hàng triệu đồng. Nhưng ở đó, những người đọc phổ thông khác cũng dễ dàng chọn lựa các sách, báo rẻ tiền phù hợp với sở thích của mình. Người thì mải mê sưu tập cho được những cuốn sách quí hiếm vang bóng một thời, người thì lê la sách cũ chỉ vì giá rẻ và có nhiều sách hợp với "gu" đọc của mình. Chính vì vậy, nhiều tiệm sách cũ đủ loại thượng vàng hạ cám.

QUỐC VIỆT
Phan Lâm An - Y!M: Pavluchkaaa

Offline Pavelvnr

  • *
  • Juventini
  • Posts: 1,844
  • Joined: Oct 2004
  • Thanked: 416
  • Thanks: 408
  • Gender: Female
  • Người gác rừng bị lãng quên
« Reply #3 on: December 27, 2012, 11:07 AM »
Logged
DƯ GIÀ BÁN “SÁCH CŨ”
 
 Phố Bà Triệu. Vị trí mặt tiền đẹp như mơ, cho thuê cũng kiếm được 4,5 chục triệu mỗi tháng. Lại đem mở cửa hàng bán sách cũ. Khối thằng đi qua lộn ruột.

Chưa lộn ruột bằng bọn đến cửa hàng. Thân hình bồ tượng, vai vuông như cái tủ lạnh, quần soọc chìa hai cẳng chân lông lá to như cái cột đình, mặt rỗ chằng, to như cái bánh bẻng, đầu lơ thơ lúc nào cũng sẵn sàng qua giai đoạn hói. Ấy là Dư già. Danh thiếp (mấy năm gần đây mới xuất hiện quả marketing này) ghi rõ Kỹ sư …Dư, điện thoại di động, địa chỉ cửa hàng… Dư già ngồi trên một chiếc ghế gỗ con tí (quỷ sứ mới biết nó làm bằng gỗ gì, có bao nhiêu cái đinh giữ, mà bấy nhiêu năm vẫn thọ được với ngần ấy cân nặng, chắc phải gần 90 kg), lên nước bóng loáng. Ghế đặt giữa cửa, ngay lối đi. Khách vào, dựng xe quay lại là chạm ngay vào mũi Dư già. Đừng có hòng mà bước chân vào cửa hàng ngay. “Tìm sách gì?”, Dư già trợn mẳt hỏi khách, giọng teno hách dịch vang rền.

Rất ít người vào cửa hàng sách cũ mà mang sẵn trong đầu một quyển “phải tìm”. Thường thì ai đi mua sách cũ cũng coi đó là một chuyến du ngọan tìm về quá khứ, cộng thêm cảm hứng thư giãn. Nên hầu hết khách của Dư già cấm khẩu ngay lập tức. Ú ớ vài tiếng, ý chừng bày tỏ em vào em ngó tí, xem có quyển nào hay hay thì em lấy. Nhưng đừng có mơ. Thái độ học tập thiếu trách nhiệm ấy chỉ hiệu quả với những “thằng bán sách” khác (từ của Dư), chứ ở tập đoàn sách cũ của Dư thì đừng hòng. Get out! Dư già khinh khỉnh đáp, tất nhiên bằng tiếng Việt, giọng Hà Nội chuẩn.

Chớ lo vụ sỗ sàng lọc khách này ảnh hưởng đến doanh thu của Dư già. Vì những kẻ sống sót qua vòng loại phũ phàng đầu tiên sẽ sớm trở thành nạn nhân của chính sách giá kiểu Trung cổ “Cắt, cắt nữa, cắt mãi”. Giá sách của Dư già tương đương với giá sách bestseller mới in bán ở Tràng Tiền, gặp cuốn nào hiếm và ngửi được mùi “vô cùng muốn có” của khách, Dư già tố lên hàng trăm ngàn. Chú nào dại mồm dại miệng trả giá, Dư già sẽ cho biết thế nào là công phu luyện chửi của dân Hà Nội khu chợ Hôm.

Đúng 1 lần tôi thấy Dư già cười. Ấy là hôm đang đứng chờ Dư già lấy sách, tôi thấy một chị đi vào. Bỏ mũ ra, chị hỏi Dư già có một bộ sách khoa học gì đó in ở Sài gòn trước 75 không, Dư già cấm cảu nói có nhưng phải tìm lâu. Chị gái liếc qua Dư già một cái, bảo “Này ông, tôi thấy người ta càng già càng đằm thắm, sao ông càng già càng như hũ mắm tôm hỏng thế nhỉ”. Dư già cười, miệng mủm mỉm, không trả lời. Ôi chao là cười.

Những cuốn sách cũ của Dư già có nguồn gốc mờ ám y như chủ nhân. Nhiều quyển bị xé bỏ một mẩu con con góc trang bìa. Chỗ ấy, lúc quyển sách còn ở đúng chỗ, là cái mẩu ghi thân thế sự nghiệp lý lịch của nó. (Thư viện khoa học tổng hợp, Thư viện quốc gia, Trung tâm lưu trữ quốc gia, Thư viện Đại học A, B, C, D…). Cũng có nhiều cuốn mua lại từ tủ sách gia đình, trang trong còn chi chít nào “ba thương tặng con gái”, “Hùng yêu mến tặng Hương”, “nhớ một ngày lang thang thu Hà Nội” hay “tặng ông, để ghi dấu những ngày chúng ta bên nhau”…

Mấy cái giá sách cũng lộn tùng phèo như thế. Gáy xuôi, gáy ngược, đọc được cái tít sách xong muốn gãy cổ, lác mắt. Nhưng Dư già không để người ta mó máy sách mình bao giờ. Cứ việc đứng yên ở bậc tam cấp, nói tên sách, Dư già báo giá, khách ok thì vóng vào trong nhà sai người tìm. Trong khi chờ sách, Dư già nhắc “đứng lui lui ra kia tí đi”. Ra kia nghĩa là xuống vỉa hè. Xong xuôi, Dư già lại đặt đít xuống cái ghế con tí tội nghiệp, mặt lại trở về trạng thái cũ, vừa xấu vừa ác vừa duyên dáng một cách đặc sắc.

Được cái, Dư già chả để mấy người cần sách mà lại thất vọng quay đi vì không có. Năm 2000, tôi ghé hiệu sách của Dư, hỏi bộ “Pháo đài cổ”. Đó là lần đầu tiên tôi thấy Dư già bối rối. Mặt đỏ lên vì cay cú, Dư già bảo “Quyển đó chỉ có tập 1 và 3, thiếu tập 2, có lấy được không?”. Qúa khoái trá vì vớ được cú hổng cẳng này của Dư già, tôi khinh khỉnh đáp “Ông đi mà đọc tập 1 và 3, người tử tế phải đọc đầy đủ cả bộ”. Dư già ngồi phịch xuống ghế, mồ hôi túa ra, giọng chùng xuống “Thì cứ lấy đi, để tôi kiếm quyển tập 2 sau”. Tôi nhất quyết nói không. Dư già bèn giở miếng khác “Quyển đó khó kiếm, giá cao, ưng giá thì tôi tìm đủ bộ, còn không thì thôi”. Gía của Dư già đưa ra là 180 ngàn cho ba quyển 1, 2 và 3 của “Pháo đài cổ”. Tôi gật ngay. Dư già móc túi quần, lấy ra một cuốn sổ cáu bẩn, ghi ghi chép chép. Lần ấy, Dư già đành phải để tôi bước vào phía trong hiệu sách, lượn lên lượn xuống tất cả các giá sách, lục lọi, yêu cầu nhấc chồng sách này xuống, kéo chồng sách kia ra.

5 năm sau, tất cả những lần tôi ghé hiệu sách đó, Dư già là người khốn khổ nhất trên đời. Y tảng lờ nhìn tôi, húng hắng ho hoặc chui tuốt lên gác. Thật khoái cảm khi được hành hạ một kẻ chuyên đi hành hạ người khác. Thật ra, tôi cũng chẳng tha thiết lắm với “Pháo đài cổ”, cuốn ấy đọc từ thời bé tí, giờ đọc lại chắc gì đã thấy hay. Nhưng chả mấy khi có được một lý do tốt như thế để tùng xẻo Dư già, nên tôi dùng một cách thong thả, dùng đi dùng lại.

Bẵng một thời gian, tôi không trở lại 180 Bà Triệu nữa vì đi xa. Một hôm, có bà chị hỏi ra Hà Nội mua sách cũ ở đâu, tôi chỉ chỗ Dư già. Bà này nhan sắc không khá nhưng giọng nói ngọt ngào, ai ngờ lại làm Dư già mặt sắt phải ngây vì tình. Lần đầu tiên trong đời, y chịu để người ta chụp ảnh mình, chỉ cả thẹn một tí, dặn “chụp xa xa ra nhé”. Y thị trao cho nhau danh thiếp, hẹn nhau “Cần gì cứ gọi”, y bán sách cho thị với giá mềm như bún. Cho đến một hôm, tôi mang quả đòn thù “Pháo đài cổ” của mình ra, nhờ bà chị hỏi Dư. Mối thù mang xuống tuyền đài chưa tan, Dư già nhớ ngay ra vụ án sách cũ này, mặt rơi xuống vỉa hè phố Bà Triệu, giọng trở chua như giấm, gắt bà chị tôi “Vẫn chỉ có tập 1 và 3, có lấy thì lấy, tìm mấy năm rồi không được”. Từ đấy, mỗi khi bà chị ra, lại hằm hằm như thể nhìn thấy Việt gian. Tình hết, lại tính tiền kiểu Trung cổ, cắt được thêm tí nào hay tí ấy.

http://noithat0.wordpress.com
Phan Lâm An - Y!M: Pavluchkaaa

Offline Pavelvnr

  • *
  • Juventini
  • Posts: 1,844
  • Joined: Oct 2004
  • Thanked: 416
  • Thanks: 408
  • Gender: Female
  • Người gác rừng bị lãng quên
« Reply #4 on: December 27, 2012, 01:20 PM »
Logged
Săn lùng "sách độc"

TT Online - Một đời sách trải nhiều đời người như bộ Kinh Dịch in mùa hạ năm Tân Dậu 1681 triều vua Khang Hy lại đang trong tủ sưu tầm sách cổ ở TP.HCM. Muộn hơn, bộ sách học các ngôn ngữ Á Đông nổi tiếng của Trương Vĩnh Ký in năm 1868 có con dấu của ông cũng đang được nâng niu nguyên vẹn...

Để sở hữu những quyển sách cực "độc" này, nhiều người đã cả đời săn lùng và trả giá vàng lượng, nhưng đôi khi cũng đến nhanh như duyên số khó ngờ.

Nghệ thuật săn lùng


Suốt cả buổi chiều, dịch giả Vũ Anh Tuấn kể tôi nghe chuyện sưu tầm sách quí của mình. Với ông, tủ sách quí không cần nhiều, mà quan trọng là sách có đáng quí hay không. Bộ sưu tập đặt ở tầng một. 400 quyển sách Pháp ngữ thế kỷ 19 đầu thế kỷ 20 mà ông quí nhất được cất kỹ trong tủ kính dựng ngay cửa. Vài ngàn quyển giá trị còn lại được ông xếp ngăn nắp trong phòng làm việc rộng khoảng 30m2, nơi vẫn còn chiếc máy chữ có cách nay nửa thế kỷ.

Nhìn hàng gáy sách vang bóng một thời, tôi cảm nhận được ông Tuấn là nhà sưu tầm sách tinh hoa. Ông kể mình không săn sách kiểu bạ gì ôm nấy hay chờ may mắn, mà dựa vào "kim chỉ nam" là những cuốn từ điển tiểu sử và thư tịch tổng quát bằng tiếng Pháp in từ nửa đầu thế kỷ trước. Những người mê sách cổ đều hiểu rằng nếu sách VN không quá xưa để viết bằng chữ Hán Nôm thì rất nhiều cuốn sử dụng Pháp ngữ, nhất là giai đoạn nhiều biến động thế kỷ 19 đầu thế kỷ 20. Từ những cuốn từ điển như quyển Dictionnaire Bio - Bibliographie Générale Ancienne Et Moderne De L’Indochine Franc5aise mà ông có thể dò biết các tác giả và nội dung họ viết để thẩm định, chọn hướng sưu tầm giá trị.

Trong bộ sưu tầm của ông Tuấn, nhiều sách xưa quí hiếm viết về VN bằng tiếng Pháp. Từ tác giả linh mục Cadière viết hàng chục sách văn hóa, lịch sử, phong tục VN, hay hai tác giả Pierre Huard và Maurice Durand ở Trường Viễn Đông Bác Cổ với cuốn sách nổi tiếng Connaissance du Viet Nam, đến Nguyễn Phan Long sâu lắng viết Đời cô Huệ, in từ năm 1921 ở Nhà xuất bản Bắc Kỳ. 20 năm trước, ông Tuấn đã tìm được sách Pháp ngữ đặc biệt viết về phụ nữ VN thời mới của tác giả người Việt này đang lặng lẽ nằm trong bụi phủ. Nhưng thấy ông quá mê nó, người bán đã ra giá bằng hơn 1 triệu đồng bây giờ...

Một số người dư dả như thương gia Nguyễn Văn An, Việt kiều Pháp, có thú chơi sách quí của quê hương thì dùng tiền sưu tập. Từ Pháp, ông nhờ bạn bè trong nước săn tìm hộ với giá nào cũng mua. Những lần về nước, chính ông cũng lê la săn lùng. Hơn năm năm trước, ông đã làm giới bán sách cũ ở Sài Gòn xôn xao khi dám bỏ ra 1.000 USD để ẵm trọn bộ ba cuốn thượng, trung, hạ Việt Nam thi nhân tiền chiến của Phan Canh, Nguyễn Tấn Long, trong khi lúc ấy có thể mua giá 1 triệu đồng.

Lặng lẽ hơn và cũng mới chơi sách thật sự từ năm 1995, nhưng linh mục Nguyễn Hữu Triết đã gầy dựng một bộ sưu tập sách cổ, đặc biệt là sách Hán Nôm, khiến giới mê sách phải nể phục. Một chiều trong nhà thờ Tân Sa Châu, linh mục đã cho tôi xem bộ hai quyển diễn giải Kinh Dịch triều Khang Hy in năm 1861 ở Trung Hoa. Bìa đã sờn rách, nhưng các chữ Hán bên trong vẫn còn rõ nét. Ngoài ra, tủ sách cổ của linh mục còn rất nhiều sách có tuổi gấp nhiều lần tuổi 65 của ông như bộ sách đồ sộ mười quyển Thọ Thế Bảo Nguyên xuất bản năm Đồng Trị nguyên niên Nhâm Tuất 1862. Đặc biệt, bộ hơn 800 cuốn sách quí gồm đủ ngôn ngữ Hán, Pháp, Việt, Anh có thủ bút những nhân vật nổi tiếng từ triều nhà Nguyễn đến nay. Trong đó, một số cuốn có cả bút tích của Trương Vĩnh Ký xưa và Trần Huy Liệu sau này.

Duyên số với sách "độc"

Linh mục Nguyễn Hữu Triết tâm sự ông thiếu điều kiện để sưu tầm sách quí bài bản, nhưng ông có nhiều bạn bè tốt và uyên thâm kiến thức giúp đỡ. Chính thầy dạy Hán Nôm Nguyễn Văn Thoa đã nhiệt tình hỗ trợ sưu tập sách Hán Nôm cổ, ngôn ngữ mà ông không thạo để tự thực hiện. Bạn bè người trực tiếp tặng sách cho linh mục, người săn tìm giùm. Trong đó, một người bạn Việt kiều Mỹ đã tặng quyển Lục Vân Tiên được cho là cổ nhất từ năm 1865, một cuốn sách linh mục mơ ước mà không thể tìm được.

"Sách quí có duyên đến tay người biết đọc, biết trọng nó”, đó là câu tôi thường nghe từ những người mê sách cũ. Ông Vũ Anh Tuấn, người thường đề cao việc sưu tầm sách theo bài bản khoa học, nhưng cũng kể nhiều sách báo quí hiếm bất ngờ đến tay ông như duyên định. Mê thi văn Tản Đà, thích truyện đường rừng Thế Lữ, ông Tuấn từ trước năm 1975 đã ngẩn ngơ với bộ sưu tập trọn 190 số báo Phong Hóa của cụ Đ.B.Đ.. Nhưng ông không dám mơ bộ sưu tập về tay mình vì cụ Đ.B.Đ. rất quí sách. Bất ngờ một chiều mưa năm 1976, người bán sách cũ gọi ông đến lấy bộ báo xưa này. Thì ra sau năm 1975, cụ Đ.B.Đ. không dám tàng trữ sách báo văn hóa cũ trong nhà nên nó trôi nổi qua chiếu sách cũ, rồi đến đúng tay người đang ngóng trông.

Về sau, con trai cụ Thế Lữ là tiến sĩ Nguyễn Thế Học từ Mỹ về xin mua lại bộ sưu tập Phong Hóa có đăng nhiều tác phẩm của cha mình. Tiếc đứt ruột, nhưng ông Tuấn quyết định trao cho con trai nhà thơ. Ông tin có duyên đến mình, nhưng con của Thế Lữ còn có duyên hơn mới biết gõ cửa nhà ông. Lần khác, ông Tuấn tình cờ kiếm được quyển Tôi với Tản Đà của Nguyễn Văn Phúc in tại Nhà xuất bản Đời Mới năm 1944. Ngày ấy, ông về Mỹ Tho "thanh lý” sách cũ nhưng không có gì quí. Trên đường về qua tiệm sách cũ nhỏ bé vắng khách, ông định liếc đỡ buồn thì kết duyên ngay với cuốn sách hiếm này.

Ngoài duyên số với sách quí, dân sưu tập sách còn "đãi vàng trong cát". Linh mục Triết có duyên lắm mới được "thanh lý” tủ sách quí của cụ N.V.Y.. Nhưng ông cũng kể mình đã mua được rất nhiều sách quí từ những bao sách mớ, trong đó có bộ Kinh Dịch in từ đời Khang Hy ở Trung Hoa. Ban đầu chưa đọc được nội dung, nhưng linh mục cảm nhận sự đặc biệt toát ra từ bìa sách sờn rách và mùi giấy xưa này. Đến khi nghe bạn dạy Hán Nôm diễn giải, linh mục ngẩn ngơ xúc động. Bao thời cuộc thăng trầm, bao phận người lên xuống rồi tan đi như mây gió, nhưng quyển sách cổ vẫn còn đó với thời gian.

QUỐC VIỆT
Phan Lâm An - Y!M: Pavluchkaaa

Offline Pavelvnr

  • *
  • Juventini
  • Posts: 1,844
  • Joined: Oct 2004
  • Thanked: 416
  • Thanks: 408
  • Gender: Female
  • Người gác rừng bị lãng quên
« Reply #5 on: December 28, 2012, 09:09 AM »
Logged
 "Cặp bài trùng" mê sách quý

TT Online - Ông Nguyễn Hữu Châu Phan và ông Hồ Tấn Phan là hai nhà nghiên cứu văn hóa lịch sử uy tín thuộc Trung tâm Nghiên cứu Huế. Họ ngoài 70 tuổi, chơi thân với nhau từ hồi còn thanh niên, khi bắt đầu có xu hướng nghiên cứu văn hóa lịch sử.

Tủ sách hai thế hệ


Thư phòng của ông Châu Phan nằm trên tầng hai khu biệt thự giữa một khu vườn rộng rợp bóng cây lâu năm ở đường Nguyễn Huệ, nơi đặt thư viện gia đình Nguyễn Hữu đồng thời là tủ sách của Trung tâm Nghiên cứu Huế do ông Phan chủ trì. Yên tĩnh, sạch sẽ và ngăn nắp. Nhiều tủ gương cao hơn 2m và rất nhiều kệ cao phân chia thư phòng theo từng ô, trong đó đặt từng loại sách khác nhau.

Ông Châu Phan cho biết tủ sách hiện hơn 1 vạn cuốn, trong đó thân sinh của ông để lại khoảng 4.500 cuốn và số còn lại do ông sưu tập. "Nhưng chính bộ sách của ông cụ mới là vô song vì là sách quí, chuyên dùng, trong đó có hai loại đặc biệt là sách thủy lâm và sách mỹ thuật - văn học, nhiều quyển hiện nay rất hiếm và rất có giá trị vì ấn hành ít, khó có thể in lại" - ông nói.

Trong gia sản sách vở do cụ thân sinh ông để lại, được xem rất quí giá và đầy đủ là khoảng 100 bộ từ điển, trong đó có những bộ rất quí như trọn bộ Bách khoa từ điển về cây ở Đông Dương xuất bản liên tục tại Paris từ năm 1908-1942, bộ cá, bộ chim ở Đông Dương, xuất bản tại Pháp đầu thế kỷ 20. Có ba cuốn hồi ký của các vị linh mục bằng tiếng Pháp, một cuốn xuất bản vào thế kỷ 17, hai cuốn xuất bản thế kỷ 18 và rất nhiều cuốn sách xuất bản vào thế kỷ 19.

Đặc biệt là bộ sưu tập với rất nhiều văn bản, hồ sơ về địa bạ, văn bản trao đổi, sang nhượng đất dưới triều Nguyễn, cổ nhất trong số đó là những văn bản dưới thời Tự Đức (1847-1883) mà dấu điểm chỉ được thể hiện bằng cách đo dấu đốt lóng tay trỏ cho đến cách dùng dấu điểm chỉ bằng dấu vân tay thời Bảo Đại... Tủ sách của ông đã đoạt giải nhất cuộc thi tủ sách gia đình lần 2 do Nhà xuất bản Văn Nghệ tổ chức vào tháng 3-2008.

Trước đây ông Châu Phan vốn là một phụ khảo đại học lớp tốt nghiệp đầu tiên của Viện đại học Huế, trước năm 1975 từng cùng cụ thân sinh Nguyễn Hữu Đính chủ trương thành lập NXB Sùng Chính Huế và tập san Nghiên Cứu VN, đồng thời ấn hành nhiều công trình nghiên cứu lịch sử.

Những năm 1990, Trung tâm Nghiên cứu Huế đã được thành lập tại gia đình Nguyễn Hữu nhằm tạo điều kiện cho những ai có thể đi sâu vào công cuộc nghiên cứu văn hóa Huế, cụ Nguyễn Hữu Đính là giám đốc đầu tiên, cùng con trai là Châu Phan cũng là thành viên sáng lập, đồng thời là người hoạt động tích cực. Cho đến nay, dưới sự kiên trì của ông Châu Phan là người thực hiện chính, Trung tâm Nghiên cứu Huế đã cho ra đời năm cuốn Nghiên Cứu Huế và đang sắp sửa ra mắt cuốn thứ sáu. Nhiều độc giả là các nhà nghiên cứu cho rằng đây là một trong những tạp chí xứng đáng, uy tín và rất được dư luận ủng hộ.

"Cái gì tìm không có thì về ông Phan"

Năm 2005, khi quay một bộ phim về giai đoạn thanh niên xuống đường đấu tranh tại miền Nam VN trước năm 1975 có cảnh cậu bé bán báo dạo cầm trên tay tờ báo đương thời có những bài viết về sự kiện trên, nhà làm phim tìm tờ báo nhiều nơi mà không có. Đến ông Tấn Phan, ngay tức thì họ được đáp ứng.

Câu nói "Cái gì không có thì cứ về ông Phan" có lẽ xuất phát từ đó. Chỉ có điều tủ sách đồ sộ của ông đã bị cơn lũ lịch sử năm 1999 tàn phá đi phần lớn những "hàng độc".

Là một giáo viên dạy tiểu học nhưng ông Tấn Phan có thiên hướng nghiên cứu văn hóa lịch sử, đặc biệt là văn bản học từ khá sớm, nhất là giai đoạn trước năm 1975, khi có điều kiện ông thường xuyên sưu tầm, trao đổi sách với một số nhà nghiên cứu kỳ cựu chủ sở hữu những tủ sách lớn ở Huế.

Sau năm 1975, cầm trong tay mấy lượng vàng, ông lên máy bay ra Hà Nội tìm sách. Trong nhiều tháng trời, ông liên hệ tìm tòi ở các trung tâm lưu trữ, thư viện lớn, các tủ sách lớn và các hiệu sách cũ đất Hà thành, phần thì mua, phần trao đổi, phần thì bằng nhiều mối quan hệ nhờ vả tìm kiếm. Ông chuyển về Huế 14 thùng lớn chứa sách, tạp chí đủ loại mà phần lớn dân chơi sách không có.

Ngày nay toàn bộ các bộ sử lớn, những bộ sách văn hóa, nghệ thuật phục vụ công việc nghiên cứu mà ông có từ trước năm 1975 đều được in và tái bản mới và nhiều người có. Nhưng những cổ bản bằng chữ Hán được in trên giấy bổi, hoặc những sách xuất bản trước năm 1975, thậm chí trước năm 1945 và trong thế kỷ 19 do những nhà xuất bản nổi tiếng nước ngoài xuất bản lần thứ nhất, nhì, ba... thì không phải tủ sách hoặc thư viện lớn nào cũng có nhiều như trong các tủ sách và nằm la liệt trên tầng gác của ông Tấn Phan.

Nhưng đó chưa phải là những "hàng độc" của ông, bởi trong tay ông hiện còn lưu giữ những tập sách, tài liệu, văn bản vô cùng quí giá, độc đáo. Thuộc vào hàng cực hiếm có thể kể đến bộ sử Thực lục đệ thất kỷ phụ biên bản chép tay của Quốc Sử quán triều Nguyễn thực hiện dưới triều Khải Định (1916-1924). Từ lâu nay, bộ Đại Nam thực lục của Quốc Sử quán triều Nguyễn biên soạn đã được Viện Sử học VN phiên dịch thành 38 tập để lưu hành, và người ta tin rằng đó là toàn bộ thực lục của triều Nguyễn.

Thực tế đến thời Khải Định, Quốc Sử quán cũng soạn thêm Đệ thất kỷ và hai phụ biên là triều Thành Thái và Duy Tân. Chỉ có điều do triều đình Huế đương thời "thiếu tiền" nên không được khắc bản gỗ để in ra và nó được tổ chức chép tay thành sáu bản. Thời gian dài loạn lạc lưu tán, đến sau năm 1975 các sử gia VN sang Pháp và tiếp cận với một bản gốc đầy đủ, và chỉ được phép photocopy mang về. Vậy mà một trong sáu bản chép tay ấy đang nằm trong tay ông Tấn Phan.

Chưa kể đến những châu bản - văn bản các nghị sự quan trọng của triều đình có châu phê (chữ phê của vua) - trong giai đoạn rối ren của lịch sử triều Nguyễn cuối thế kỷ 19 mà ông nói chưa đến thời điểm công bố, trong tay ông Phan hiện còn tập các lời ai điếu cụ Phan Bội Châu của vị thư ký tòa soạn báo Tiếng Dân được xem độc nhất vô nhị. Ngay sau khi cụ Phan mất tại Huế năm 1940, phụ trách tờ Tiếng Dân lúc ấy là Huỳnh Thúc Kháng nhận được rất nhiều lời ai điếu cụ Phan.

Tất cả những lời ấy được cụ Huỳnh chủ trương đăng, nhưng trước khi cho đăng chính quyền thực dân đã kiểm duyệt vô cùng nghiêm ngặt, cắt từng câu, từng chữ. Vị thư ký tòa soạn báo Tiếng Dân lúc ấy đã cắt tất cả những đoạn được đăng trên báo dán vào một cuốn tập, đồng thời viết xen kẽ vào đó những câu, chữ, thậm chí cả dấu chấm câu đã bị kiểm duyệt bởi chính quyền thực dân để làm tư liệu cho tòa soạn.

THÁI LỘC
« Last Edit: December 28, 2012, 09:39 AM by PAVELVNR »
Phan Lâm An - Y!M: Pavluchkaaa

Offline Pavelvnr

  • *
  • Juventini
  • Posts: 1,844
  • Joined: Oct 2004
  • Thanked: 416
  • Thanks: 408
  • Gender: Female
  • Người gác rừng bị lãng quên
« Reply #6 on: December 28, 2012, 12:01 PM »
Logged
Giữ lại cho mai sau

TT Online - Họ ngồi tỉ mẩn phục chế những trang sách xưa. Thời gian như ngừng trôi trên quyển sách đã sờn rách, bạc màu theo năm tháng. Có người gọi họ là "bác sĩ” của sách. Còn họ chỉ mỉm cười nhẹ nhàng: "Tôi cố gắng giữ lại những cuốn sách quí này cho mai sau"…

Gìn giữ với thời gian

Những ngày lạc bước trong thế giới sách cũ, tôi được nghe nhiều người tâm sự chơi sách cũ là đam mê, nhưng giữ cuộc sống lâu dài cho sách cũ là một nghệ thuật. Việc phục chế, giữ gìn sách không chỉ là lòng nhiệt tình, mà đòi hỏi cả kinh nghiệm và kỹ thuật chuyên môn. Một chiều trong Thư viện Khoa học tổng hợp TP.HCM, anh Huỳnh Trung Quý lặng lẽ lật giở từng trang sách ảnh Elizabeth Arden chụp đền đài Angkor xưa mà anh đã tự phục chế.

Người đàn ông trầm lặng này có rất nhiều năm kinh nghiệm làm "sống" lại những quyển sách hư nát tưởng đã "chết" theo thời gian... Vừa rồi, anh cùng trưởng phòng bảo quản Nguyễn Thanh Đào đã mất sáu tháng ròng rã phục chế bộ sách cổ hơn 4.000 tấm ảnh về đất nước, con người VN xưa. Lần đầu mở quyển sách quí này, ai cũng ngán ngẩm: vừa bị côn trùng phá hoại vừa bị khí hậu khắc nghiệt tác động. Đầu tiên, phải khéo léo tháo rời hơn 700 trang mà không để bị hư hỏng thêm, sau đó mới tỉ mẩn kiểm tra hàng ngàn vết ố, lấm lem trên trang giấy tìm hiểu nguyên nhân gì. Nếu vì mực thì đành bó tay, nhưng với những vết do phân côn trùng hay đất cát dính vào, họ nhẹ nhàng dùng gôm tẩy chuyên dụng xóa đi.

Tất cả đều làm bằng tay. Công việc được tiến hành tỉ mỉ trên từng centimet. Không ai nói ra nhưng đều hiểu lỡ tay làm hư thêm bộ sách ảnh quí hiếm này thì có lỗi với tiền nhân và cả thế hệ mai sau. Có ngày suốt từ sáng đến chiều họ chỉ làm được vài trang... Sau xử lý vết lấm, việc khắc phục các trang giấy nhăn nheo hay bị rách bươm cũng rất phức tạp.

Anh Quý cho biết mình phải thử nghiệm tạo độ ẩm trung gian phù hợp để ép phẳng từng trang giấy. Rồi họ dùng giấy dó cẩn thận dán đỡ phía sau làm nền mới cho những trang rách. Đặc biệt với những trang rách nát, cần phải sử dụng cả phương pháp dán nhiệt để tạo chất lượng hơn. Riêng loại sách in hai mặt giấy thì sử dụng loại giấy chuyên dụng trong mỏng nhập khẩu để dán bồi...

Công đoạn đóng lại sách cũng rất công phu: phải dùng tay kết chỉ từng xấp 10 trang, sau đó mới đóng lại nguyên quyển để chắc chắn và không làm rách giấy sau này. Với sách hư hỏng quá nặng, không thể phục chế, họ đành phải làm hộp chắc chắn để bảo quản sách theo nguyên trạng với suy nghĩ rằng dù có thể không đọc được, nhưng ít ra mai sau còn biết từng có những quyển sách quí này. Vừa rồi, các chuyên gia Mỹ qua huấn luyện kỹ thuật cho phòng bảo quản Thư viện Khoa học tổng hợp đã khen những người ở đây khéo tay, nhưng phương tiện làm việc còn rất thiếu.

Hiện ngoài kỹ thuật khoa học, hầu như nhà sưu tập sách cũ nào cũng có những kinh nghiệm phục chế, bảo quản sách riêng của mình. Dịch giả Vũ Anh Tuấn cho biết năm 1969, ông tình cờ được đọc tờ báo Pháp Le Magasin Pittoresque in năm 1832 do Eduard Charton làm chủ bút. Trong đó có bài khen Thư viện Bắc Kinh bảo quản sách tốt. Phóng viên báo Pháp hỏi thì người thủ thư trả lời chỉ để hạt tiêu sọ vào kệ sách.

Áp dụng bí quyết này, ông Tuấn cho tiêu sọ hạt vào bọc vải để trong bộ sưu tập sách. Hai năm khi hạt tiêu đã tơi thành bột, ông mới thay tiêu mới. Và bộ sưu tập nhiều sách của ông vẫn được bảo quản tốt đến ngày nay. Về sau, ông Tuấn trao đổi phương pháp bảo quản sách độc đáo này với cụ Vương Hồng Sển, để lão gia đáng kính gìn giữ bộ sưu tập của mình...

Hãy cho sách cuộc sống


"Hãy cho sách quí có cuộc sống. Hãy cho nó được mở ra, được có người đọc, nâng niu, kính trọng...". Nhiều nhà sưu tập sách đã tâm sự với tôi câu này. Điều đáng mừng là thú đọc sách đang có dấu hiệu trở lại không chỉ với người đứng tuổi mà cả với người trẻ. Nhưng một số người mê đọc cũng có nhận xét: "Rất nhiều sách quí vẫn đang bị chủ nhân ích kỷ cất im lìm sau các cánh cửa tủ khóa kín".

Họ ngậm ngùi cho rằng sách không được đọc là "sách chết", vì chẳng đem lợi ích cho ai. Buồn hơn, nhiều sách quí còn đang được người mạnh tiền mua sử dụng như vật trưng bày sang trọng trong tủ kính, không được mở ra và chẳng bao giờ được đọc...

Tuy nhiên cũng có rất nhiều người đang làm ngược lại. Họ xem sách của mình là của mọi người và xa hơn là cho thế hệ mai sau. Nhiều lần linh mục Nguyễn Hữu Triết hỏi tôi chắc cũng như từng hỏi bao người khác thủ tục tổ chức trưng bày sách báo cũ của mình; bởi đời ông rồi cũng sẽ qua đi nhưng đời sách thì vẫn còn dài. Sách phải tiếp tục được mở ra, đem lại lợi ích cho người khác.

Dịch giả Vũ Anh Tuấn cũng có tấm lòng này. Lần nào gặp tôi, ông cũng "khoe" quyển từ điển Quid Pháp ngữ cập nhật mọi điều mới mẻ của nhân loại. Ông đang dùng nó như "kim chỉ nam" để sưu tầm sách, kể cả nhiều lĩnh vực khác. Và ông muốn mọi người cũng biết nó.

Gần đây, nhiều nơi lan truyền phong trào hiến tặng sách cũ quí hiếm cho thư viện. Hơn 5.000 sách của cố thủ tướng Phạm Văn Đồng được trao tặng cho Thư viện Quốc gia. Gần 500 sách của họa sĩ Phan Doãn, hơn 1.000 sách của giáo sư Phan Hữu Dật cũng đã đến tay người đọc... Nhiều bất ngờ đã xảy ra khi những người quê nghèo lâu nay lại cất giữ những bộ sách cực kỳ quí giá.

Vừa rồi, cụ ông Trần Hiêng gần 90 tuổi, ở tận xóm Mò Đỏ, huyện Yên Thành, Nghệ An đã tìm đến thư viện tỉnh để trao tặng hàng trăm pho sách cổ từ đời ông nội cụ. Đó là những quyển sách hàng trăm năm tuổi cực kỳ quí hiếm như Khang Hy tự điển, Luận ngữ Khổng Tử, Việt Nam quốc sử... Người nhận xúc động, còn cụ cũng rơm rớm nước mắt: "Chia tay tủ sách từ đời cha ông mình, tôi cũng bùi ngùi. Nhưng tôi không muốn những quyển sách quí này chỉ thuộc mỗi gia đình tôi!".

Ở nước Pháp, Việt kiều mê sách Nguyễn Văn An cũng tâm sự cuối đời sẽ về yên nghỉ cùng tổ tiên ở quê hương. Và tâm nguyện lớn nhất của ông là được tặng lại toàn bộ 3.000 quyển sách quí cho những người thật sự yêu sách trong nước. "Người đến và đi trong cõi đời này có mang theo được gì đâu. Hãy trao lại sách quí của mình cho nhiều người đọc tiếp nối để nó càng được yêu quí hơn" - ông trầm ngâm tâm sự.

Và đó cũng đang là tâm nguyện của bao nhiêu người mê sách, biết kính trọng sách khác!

QUỐC VIỆT
Phan Lâm An - Y!M: Pavluchkaaa

Offline Exit

  • *
  • Juventini
  • Posts: 814
  • Joined: May 2005
  • Thanked: 112
  • Thanks: 41
« Reply #7 on: December 29, 2012, 12:12 AM »
Logged
Hồi trước mình ở gần phố sách cũ SG Trần Nhân Tông.
Xưa cũng hay lang thang ra đó, lúc đầu chỉ có ý định ra kiếm tạp chí nước ngoài, mua về cắt hình mấy em dán tường!  >:)
Thế mà có duyên sao cứ dần dần mang về đủ thể loại, Ruồi Trâu, On the road, Bắt trẻ đồng xanh...
Ở khu này hồi đó dễ, đứng lựa tiệm này sách giá cao trả giá không được, chủ chỉ qua tiệm ngay cạnh tìm thử. Cứ vậy mà đi
lòng vòng, có khi vào đọc giết thời gian rồi về.
Sau đến thời ebook bùng nổ nên cũng ít dạo. Rồi vài lần chuyển chỗ ở,  khoảng 2-30 cuốn sách gom góp bao lâu của em đã ra đi.
Chỉ còn giữ một cuốn dạy bán hàng của Joe Giradi đến bây giờ, gã bán vài trăm chiếc ô tô 1 tháng.  :)
I don't need no education.

Offline Pavelvnr

  • *
  • Juventini
  • Posts: 1,844
  • Joined: Oct 2004
  • Thanked: 416
  • Thanks: 408
  • Gender: Female
  • Người gác rừng bị lãng quên
« Reply #8 on: December 29, 2012, 10:37 AM »
Logged
Hồi trước mình ở gần phố sách cũ SG Trần Nhân Tông.
Xưa cũng hay lang thang ra đó, lúc đầu chỉ có ý định ra kiếm tạp chí nước ngoài, mua về cắt hình mấy em dán tường!  >:)
Thế mà có duyên sao cứ dần dần mang về đủ thể loại, Ruồi Trâu, On the road, Bắt trẻ đồng xanh...
Ở khu này hồi đó dễ, đứng lựa tiệm này sách giá cao trả giá không được, chủ chỉ qua tiệm ngay cạnh tìm thử. Cứ vậy mà đi
lòng vòng, có khi vào đọc ___ thời gian rồi về.
Sau đến thời ebook bùng nổ nên cũng ít dạo. Rồi vài lần chuyển chỗ ở,  khoảng 2-30 cuốn sách gom góp bao lâu của em đã ra đi.
Chỉ còn giữ một cuốn dạy bán hàng của Joe Giradi đến bây giờ, gã bán vài trăm chiếc ô tô 1 tháng.  :)

Đọc một hồi tưởng thâu nạp được cuốn nào đó từ kho của em, hóa ra mất hết rồi :P. Lão DQ cũng không còn mấy, để anh nhòm thằng em Pintu xem thế nào.
Phan Lâm An - Y!M: Pavluchkaaa

Offline Exit

  • *
  • Juventini
  • Posts: 814
  • Joined: May 2005
  • Thanked: 112
  • Thanks: 41
« Reply #9 on: December 30, 2012, 01:06 AM »
Logged
Xem ra lão Pavel mở topic này làm mồi nhử coi giang hồ ai còn sách quý để dụ dỗ đây.
Em còn, nhiều lắm nhưng ở đây cứ báo mất trước cho chắc đã!   juve4
« Last Edit: December 30, 2012, 01:09 AM by Exit »
I don't need no education.

Offline Pavelvnr

  • *
  • Juventini
  • Posts: 1,844
  • Joined: Oct 2004
  • Thanked: 416
  • Thanks: 408
  • Gender: Female
  • Người gác rừng bị lãng quên
« Reply #10 on: December 30, 2012, 11:31 PM »
Logged
Xem ra lão Pavel mở topic này làm mồi nhử coi giang hồ ai còn sách quý để dụ dỗ đây.
Em còn, nhiều lắm nhưng ở đây cứ báo mất trước cho chắc đã!   juve4

Em thử giới thiệu sơ qua số của mình xem nào. anh còn đang nhắm cả forza_alex nữa, nghe chừng cũng có :D
Phan Lâm An - Y!M: Pavluchkaaa

Offline forza_alex

  • *
  • Juventini
  • Posts: 1,106
  • Joined: Jan 2005
  • Thanked: 91
  • Thanks: 46
« Reply #11 on: December 31, 2012, 10:21 PM »
Logged
Cam ơn cụ vẫn còn nhớ tới tại hạ cũng có cái thú vui tao nhã đó. Kẹt một nỗi cứ sưu tầm được bao nhiêu thì lại đem cho mượn, mượn xong chẳng thấy ai trả lại nên bao nhiêu công sức giờ chỉ còn lại dăm ba quyền gọi là có chút vốn dắt lưng để lại cho con cháu đời sau. Nhân đây cũng xin hỏi cụ luôn, cuốn "Sợi chỉ đỏ mỏng manh" mà tại hạ nghe đồn trên giang hồ giờ chỉ mình cụ có, còn không? Có thể cho tại hạ mở mang đầu óc chút được chăng?  >:)
Này thì ký...

Offline Pavelvnr

  • *
  • Juventini
  • Posts: 1,844
  • Joined: Oct 2004
  • Thanked: 416
  • Thanks: 408
  • Gender: Female
  • Người gác rừng bị lãng quên
« Reply #12 on: January 01, 2013, 06:09 PM »
Logged
Cam ơn cụ vẫn còn nhớ tới tại hạ cũng có cái thú vui tao nhã đó. Kẹt một nỗi cứ sưu tầm được bao nhiêu thì lại đem cho mượn, mượn xong chẳng thấy ai trả lại nên bao nhiêu công sức giờ chỉ còn lại dăm ba quyền gọi là có chút vốn dắt lưng để lại cho con cháu đời sau. Nhân đây cũng xin hỏi cụ luôn, cuốn "Sợi chỉ đỏ mỏng manh" mà tại hạ nghe đồn trên giang hồ giờ chỉ mình cụ có, còn không? Có thể cho tại hạ mở mang đầu óc chút được chăng?  >:)

Ơ đâu ra cái kiểu khảo ngược thế nhỉ. :-O Em ơi tên chính xác là 'Sợi chỉ mỏng manh'. Có lẽ anh bị mất đâu đó rồi, để anh kiếm lại ở mấy hiệu sách cũ. Có một hiệu bên Bách Khoa rất vắng khách, chắc còn cuốn đó cho em. Ngoài ra anh đang tập hợp một số tên để lên chỗ lão Dư gàn hỏi một thể, nếu cần thì anh cho luôn vào list của anh.
Phan Lâm An - Y!M: Pavluchkaaa

Offline forza_alex

  • *
  • Juventini
  • Posts: 1,106
  • Joined: Jan 2005
  • Thanked: 91
  • Thanks: 46
« Reply #13 on: January 01, 2013, 07:12 PM »
Logged
Ơ đâu ra cái kiểu khảo ngược thế nhỉ. :-O Em ơi tên chính xác là 'Sợi chỉ mỏng manh'. Có lẽ anh bị mất đâu đó rồi, để anh kiếm lại ở mấy hiệu sách cũ. Có một hiệu bên Bách Khoa rất vắng khách, chắc còn cuốn đó cho em. Ngoài ra anh đang tập hợp một số tên để lên chỗ lão Dư gàn hỏi một thể, nếu cần thì anh cho luôn vào list của anh.
Vấn đề nằm ở chữ "đỏ" đó, còn nếu bớt nó đi thì đang nằm trong tay tại hạ rồi  >:). Ngày trước chính Pintủicchio trao tặng tận tay, cứ tưởng còn cuốn "Sợi chỉ đỏ mỏng manh" thì làm luôn một thể cho đủ bộ. Mà hình như quyển này là của bác đấy  :))
Này thì ký...

Offline Pavelvnr

  • *
  • Juventini
  • Posts: 1,844
  • Joined: Oct 2004
  • Thanked: 416
  • Thanks: 408
  • Gender: Female
  • Người gác rừng bị lãng quên
« Reply #14 on: January 01, 2013, 08:06 PM »
Logged
Thôi thế trao lại tay anh cho nó đúng kiểu.
Phan Lâm An - Y!M: Pavluchkaaa

Offline forza_alex

  • *
  • Juventini
  • Posts: 1,106
  • Joined: Jan 2005
  • Thanked: 91
  • Thanks: 46
« Reply #15 on: January 01, 2013, 09:43 PM »
Logged
List cần tìm của bác có những cuốn gì thế, cả bộ sưu tập nữa, liệt kê ra để em còn dễ bề hỏi mượn  :))
Này thì ký...

Offline Pavelvnr

  • *
  • Juventini
  • Posts: 1,844
  • Joined: Oct 2004
  • Thanked: 416
  • Thanks: 408
  • Gender: Female
  • Người gác rừng bị lãng quên
« Reply #16 on: January 03, 2013, 02:26 PM »
Logged
Người phụ nữ gắn đời với sách cũ

VNE - “À, cuốn tiểu thuyết Pháp, tuần trước có người mua mất rồi”, bà Hai Huế, chủ hiệu sách cũ trên đường Trần Huy Liệu (TP HCM), trả lời khách hỏi tìm cuốn Trà hoa nữ, như thuộc lòng từng cuốn sách trong hàng của mình.

“Quê tôi ở Quảng Bình nhưng người ta nghe giọng cứ tưởng Huế, thành ra người ta gọi là bà Hai Huế”, bà ôn tồn giải thích về cái tên của mình bằng một chất giọng ngọt ngào đậm âm sắc miền Trung.

Bắt đầu nghề từ thuở mới chân ướt chân ráo vào Sài Gòn, giờ bước sang tuổi bảy mươi, bà đã gắn bó với sách cũ ngót nghét 30 năm. Là giáo viên từng dạy học ở Quy Nhơn, chồng mất trong chiến tranh nên sau giải phóng, bà một mình bồng con nhỏ trôi dạt vào Nam. Thời ấy khó khăn, để nuôi con, bà phải mang tất cả cuốn sách mình tích cóp được bày bán trên các vỉa hè phố Kỳ Đồng, Hồng Thập Tự (nay là đường Nguyễn Thị Minh Khai)…

Đến đầu những năm 80, bà Hai Huế gắn bó với tiệm sách 150 Nguyễn Huy Liệu và vẫn giữ nguyên tên này kể cả khi đã chuyển địa điểm sang phía bên kia đường. Là tiệm sách lâu đời nhất trên con phố chuyên kinh doanh sách cũ Trần Huy Liệu, hiệu của bà Hai Huế đã trở thành điểm hẹn của những tâm hồn yêu sách.


Sự đam mê sách vở như trở thành máu thịt trong bà. “Sách tức là văn hóa, không như những việc buôn bán khác. Tôi bán giá rẻ cho khách hàng, đặc biệt là học sinh, sinh viên để mong những quyển sách quý đến được với nhiều người”, tâm niệm của bà mấy chục năm nay vẫn luôn vậy.

Trên những kệ sách mang đậm dấu ấn thời gian, có những cuốn đã ố màu, xuất bản từ thập niên 60, 70 mà giá chỉ vài trăm đồng cho đến những cuốn sách mới phát hành. Không ít cuốn vẫn còn lưu giữ những bút tích của chủ nhân một thời như “thân thương”, “thương tặng”, “kỷ niệm”…

Gần cả cuộc đời vận mình vào sách với bao vui buồn, bà Hai vẫn kiên trì với cái nghề của mình. Từng có những lúc bà rơi nước mắt khi bị thu sách, lực lượng chức năng đuổi chạy lòng vòng bởi chiếm dụng vỉa hè để kinh doanh... Bây giờ mở được tiệm sách nhưng nguồn thu mua sách quý hiếm đã không còn dồi dào như xưa. Kinh tế khá giả nên hầu hết gia đình đều có nhu cầu giữ sách quý lại.

Ngày nay sức khỏe đã yếu, lại ở nhờ nhà người em quận Gò Vấp, bà Hai Huế vẫn miệt mài đi về, mở hàng từ lúc 7h30 sáng và đóng cửa 21h tối khi phố đã lắng dần vào đêm.
Bà chủ cửa hàng sách

Trong không gian nhẹ nhàng, yên ả với mùi sách cũ đặc trưng, có những vị khách đã gắn bó thân thiết với chủ tiệm từ mấy chục năm này nên thoải mái tự tìm kiếm cuốn sách mình cần. Hiếm có nghề nào mà có sự đồng điệu tâm hồn giữa người bán và người mua như cái nghề này.

Anh Đặng Đình Trung, một giáo viên và cũng là khách quen của hiệu sách bà Hai Huế chia sẻ: “Tôi mua sách tại đây từ lúc con mới biết đọc chữ cho đến giờ cháu đã vào lớp 10, thậm chí mua mà không bao giờ hỏi giá vì quen rồi”.

Lê Phương
Phan Lâm An - Y!M: Pavluchkaaa

Offline Pavelvnr

  • *
  • Juventini
  • Posts: 1,844
  • Joined: Oct 2004
  • Thanked: 416
  • Thanks: 408
  • Gender: Female
  • Người gác rừng bị lãng quên
« Reply #17 on: January 03, 2013, 02:39 PM »
Logged

Chơi sách cổ - thú chơi phong lưu đất Hà thành

Chơi sách cổ là một thú chơi rất tốn kém cả về thời gian lẫn tiền bạc. Nhà văn hóa Vương Hồng Sển đã từng gật gù rằng: “Chơi sách là thú chơi phong lưu nhất trong mọi thú chơi”. Nhưng để có được cái “phong lưu” đó, người chơi sách cũng phải chấp nhận nhiều thứ…

Dân chơi sách cổ ở Hà thành chẳng mấy ai lạ Lê Tuấn Anh, một trong bốn người sáng lập ra diễn đàn sachxua.net. Giữ trong tay hơn một nghìn cuốn sách cổ, Tuấn Anh bén duyên với thú chơi này từ hồi còn là cậu học trò cấp ba.

Những tay chơi nức tiếng

Hồi đó, anh chơi thân với một người bạn rất mê sách. Cứ mỗi lần đi học về là hai người lại cùng nhau ghé qua hiệu sách cũ ở Quận Đống Đa. Ban đầu chỉ tìm những cuốn Tam quốc, Tây du ký… nhưng khi bắt đầu thích thú cái cảm giác cầm trên tay một cuốn sách cũ đã được phát hành cách đây vài chục năm, có khi đến hàng thế kỷ, thì cũng là lúc không dứt ra được cái cảm giác đam mê như gây nghiện. Giờ thì liếc qua bộ sưu tập sách “khủng” của Tuấn Anh, nhiều đại gia trong giới đam mê sách cổ phải ước ao: “Tứ thư” (Mạnh Tử), “Từ điển Việt-Bồ-La”, “Văn Lang vũ bộ”, “Ý nghĩa về sự chết đau khổ và thời gian”…

Giới chơi sách cổ ở phía Nam lại “ngả mũ” trước một tay chơi còn khá trẻ: Hoàng Minh. Sinh ra ở Hà Nội, học Đại học Bách khoa, nay làm việc trong ngành hàng không. Vốn “chẳng liên quan gì đến văn” nhưng Hoàng Minh lại khiến cho người khác tâm phục khẩu phục vì kho sách có sự độc đáo cao và sự am hiểu uyên thâm về sách cũ, sách cổ. Trong tủ của anh có cả những ấn phẩm xuất bản từ thời kỳ đầu chữ Quốc ngữ của Việt Nam như: “Sơ học vấn tân quốc ngữ diễn ca” (1884), “Tứ thư” (1889)… của Trương Vĩnh Ký; “Dạy học tiếng Phansa và tiếng Annam” (1892), “Ấu học khải mông” (1893), “Tuồng Kim Vân Kiều” (1914) của Trương Minh Ký… Nhiều tác phẩm của các học giả lớn như Phạm Quỳnh, Nguyễn Văn Vĩnh cũng góp măt trong bộ sưu tập của Hoàng Minh: Nguyễn Văn Vĩnh với tác phẩm dịch “Thơ ngụ ngôn La Fontaine” (1943), “Trẻ con hát, trẻ con chơi” (1943)… Phạm Quỳnh với “Phật giáo đại quan” (1924), “Chính trị nước Pháp” (1946)…

Trùm săn sách

Chơi sách cổ cũng có nhiều kiểu: chơi theo tác giả, chơi theo nhà xuất bản, theo loại sách… đến mức nhắc đến tác giả nào, loại sách nào, giới chơi sách cổ lại “ồ” lên và nhớ ngay đến một cái tên. Đơn cử như “trùm Tam quốc” Yên Ba. Là một nhà báo, một sĩ quan quân đội, nhưng đam mê những nhân vật bất hủ trong Tam quốc diễn nghĩa mà Yên Ba đã dày công sưu tầm tất cả các bản Tam quốc cổ, bằng đủ thứ tiếng. Hoặc như “Trùm Kiều” Nguyễn Khắc Bảo với 52 bản Kiều Nôm vô giá.

Sinh ra trong một gia đình chuyên kinh doanh thuốc đông y, từ hồi trẻ, ông Nguyễn Khắc Bảo đã có nhiệm vụ dịch những cuốn sách Nôm trong tủ sách thuốc của gia đình. Vô tình tìm thấy một bản Kiều Nôm có nhiều câu khác với bản Kiều mà các nhà nghiên cứu đã công bố rộng rãi trước đó, sự tò mò cùng mong muốn khám phá truyện Kiều đã khiến Nguyễn Khắc Bảo “bén duyên” với sách xưa từ đó.

Trong suốt 21 năm tìm Kiều, ông cũng gặp lắm chuyện bi hài. Tìm được sách, nhưng để có được nó, nhiều khi cũng phải đau đầu để nghĩ ra mưu kế. Có lần ông đọc trên tạp chí Xưa và Nay, gặp bài viết của nhà nghiên cứu Trương Ngọc Tường viết về kho sách Hán Nôm ở Nam bộ, trong đó có bản Kiều Nôm mà ông đang tìm kiếm. Muốn lắm, nhưng không lẽ gọi điện xin thẳng. May sao nhờ bạn bè, ông biết được “ông già Nam bộ” đang tìm 2 đồng tiền cổ thời Đinh - Lê là Thái Bình Hưng Bảo và Thiên Phúc Trấn Bảo. Người có tiền cần sách, kẻ có sách cần tiền. Bốn đồng tiền cổ đã nhận trách nhiệm đi đổi về cho Nguyễn Khắc Bảo hai bản Kiều Nôm - một cuộc trao đổi mà ai nấy đều hể hả.

Chẳng kể hết những vùng đất Nguyễn Khắc Bảo đã đi qua theo dấu chân nàng Kiều. Có lần nghe phong thanh về một người ở Bắc Ninh có giữ bản Kiều cổ, Nguyễn Khắc Bảo đi tìm, nhưng hình như người chủ sách lại vừa cùng vợ lên sống ở Yên Thế, Bắc Giang. Lên đến Yên Thế, lại biết bản Kiều cổ thì để ở nhà cô con gái ở Thổ Hà, Việt Yên, Bắc Giang. May sao bà vợ của ông chủ sách lại chính là học trò cũ, nên chỉ cần xuôi xuống Thổ Hà, đợi thêm một tuần để cô con gái chủ sách đi làm ăn về là rước được sách về dinh.

Nghề chơi cũng lắm công phu

Cũng chính nhờ thú đam mê đó, Nguyễn Khắc Bảo đã có công nối lại họ hàng cho dòng dõi cụ Nguyễn Trừ (anh trai Nguyễn Du) ở Bắc Ninh với dòng họ Nguyễn ở Tiên Điền, Hà Tĩnh. Bản thân ông Bảo cũng “lãi to” vì tìm được một bản Kiều có tên “Tiêu tương” được in cuối đời Thiệu Trị, đầu đời Tự Đức trong gia phả của dòng tộc Nguyễn Trừ. Chưa hết, trong 52 bản Kiều của ông, có 22 bản Kiều Nôm chính bản, 30 bản photo, trong khi thư viện Quốc gia chỉ có 20 bản. Thú vị là 22 chính bản của ông cũng không hề trùng với bản có ở thư viện.

Còn Hoàng Minh thì kể, có lần đi lo việc cho gia đình, đường tắc, chàng rẽ bừa vào một con phố nhỏ, rồi ghé vào một hiệu sách để giết thời gian. Vừa dựng xe, nhìn thấy giá sách bày la liệt Conan, Bảy viên ngọc rồng…đã thấy nản, nhưng không hiểu linh cảm làm sao mà anh lại hỏi ông chủ tiệm “có sách cũ không hả bác”. Ông chủ dẫn vào gian trong. Minh không khỏi giật bắn mình khi nhìn thấy vô số sách xuất bản từ những năm 30. Thế là bao nhiêu tiền mang theo nướng hết vào hai bao tải sách còn không đủ, phải gán đồ lại làm tin.

Người chơi cũng cần phải có “duyên” mới gặp được sách. Cuốn sách quý như cô gái đẹp, bị lắm kẻ “nhòm ngó”, nên tìm được là phải rước về ngay. Bản thân Hoàng Minh cũng có một kinh ngiệm “thương đau” khi mua hụt một cuốn sách của Trương Vĩnh Ký vì không đủ tiền. Thật thà để sách vào chỗ cũ, đến khi mang tiền quay lại thì “người trong mộng” đã theo gió đi tận phương nào. Lê Tuấn Anh lại có một chuyện thật mà cứ như đùa, một lần lang thang, anh vớ được cuốn sách cũ với giá chỉ 10 nghìn đồng. Trớ trêu là trong túi chẳng mang đồng nào, thế là sách đi - chứng minh thư để lại "cầm cố".

Với những người chơi sách cổ, việc đem tiền của nhà đi, thậm chí thi thoảng trốn việc nhà, trốn việc cơ quan để “săn” sách đã trở thành cơm bữa. Nhưng khi cầm trên tay cuốn sách mà mình tìm kiếm bấy lâu, thì thật khó để diễn tả được cảm giác sung sướng, lúc đó mọi khó khăn như chẳng còn nghĩa lý gì.../.

(Thanglonghanoi/Vietnam+)
Phan Lâm An - Y!M: Pavluchkaaa

Offline forza_alex

  • *
  • Juventini
  • Posts: 1,106
  • Joined: Jan 2005
  • Thanked: 91
  • Thanks: 46
« Reply #18 on: January 03, 2013, 02:55 PM »
Logged
List cần tìm của bác có những cuốn gì thế, cả bộ sưu tập nữa, liệt kê ra để em còn dễ bề hỏi mượn  :))
Ủa, thế là nhất định không chịu hé răng cho thằng em biết với hả ông anh già  B-)
Này thì ký...

Offline Pavelvnr

  • *
  • Juventini
  • Posts: 1,844
  • Joined: Oct 2004
  • Thanked: 416
  • Thanks: 408
  • Gender: Female
  • Người gác rừng bị lãng quên
« Reply #19 on: January 03, 2013, 03:58 PM »
Logged
Ủa, thế là nhất định không chịu hé răng cho thằng em biết với hả ông anh già  B-)

những cuốn anh đang tìm hầu hết hiện đang ở trong Sài gòn, em có tìm không anh giới thiệu cho mấy anh bán sách cũ qua facebook, của anh cũng không nhiều lắm, mà cậu cũng đừng có mơ >:D<

List đây này, mua thử coi xem được bao nhiêu cuốn ;)

_ttp://vi.wikipedia.org/wiki/100_cu%E1%BB%91n_s%C3%A1ch_hay_nh%E1%BA%A5t_th%E1%BA%BF_k%E1%BB%B7_20_c%E1%BB%A7a_Le_Monde
« Last Edit: January 05, 2013, 04:08 PM by PAVELVNR »
Phan Lâm An - Y!M: Pavluchkaaa

0 Members and 2 Guests are viewing this topic.