Author Topic: Những câu chuyện không phải là cổ tích...  (Read 1467 times)

Description:

Offline alexthuyduong

  • *
  • Juventini
  • Posts: 432
  • Joined: Sep 2005
  • Thanked: 0
  • Thanks: 0
« on: September 02, 2006, 03:59 PM »
Logged
Hôm nay lại dành 1 chút thời gian để kể cho mọi người nghe 1 câu chuyện khác. Không quá cứng nhắc như là các câu chuyện về các lớp học nhưng cũng không quá sướt mướt như những câu chuyện về những chuyện buồn trong quá khứ. Chỉ là để kể về 1 người hằng ngày vẫn cặm cụi làm việc, cặm cụi đấu tranh để sinh tồn...
Câu chuyện về một người phụ nữ mù hàng ngày vẫn bán những tấm vé số ở ngôi chùa linh thiêng để cầu tình duyên_chùa Hà (Dịch Vọng, Cầu Giấy, Hà Nội)


Nếu một ngày nào đấy, bạn tình cờ đi qua chùa Hà, tình cờ ghé vào thắp một nén nhang, tình cờ đi vãn cảnh chùa... sẽ có 1 số người đến mời bạn mua 1 tấm vé số "gọi là lấy may"... Nếu để ý một chút, bạn sẽ thấy có một người phụ nữ ngồi ở chiếc ghế đá bên phải lối đi vào chùa, cần mẫn giơ trên tay những tấm vé số phẳng phiu, mới cứng... cần mẫn mời chào... cần mẫn chờ đợi. Bạn sẽ thắc mắc: tại sao người phụ nữ ấy không chen đến níu kéo hay mời mọc sát sao bên cạnh bạn như những người khác???
Tại sao người phụ nữ ấy chỉ ngồi một chỗ? Tại sao người phụ nữ ấy....
Vâng, rất nhiều câu hỏi tại sao trong đầu bạn. Nhìn bề người phụ nữ ấy cũng giống như bao người phụ nữ khác... Duy có một điều: người phụ nữ ấy không nhìn thấy bạn_cô ấy là một người khiếm thị!

Sinh ra và lớn lên ở Vĩnh Phúc, tuổi thơ của cô không phẳng lặng như bao bé gái khác: Bị khiếm thị bẩm sinh, Mẹ mất sớm, bố lấy vợ 2, cô bị mẹ ghẻ hắt hủi và đánh đập một cách tàn tệ. Những bữa đòn roi xen lẫn với những bữa cơm thừa, canh cặn. Ban ngày làm việc quần quật, ban đêm ngủ ngoài thềm sân... Không chịu đựng được, năm 15 tuổi, cô bỏ nhà ra đi.

Lang thang và trôi dạt trong mấy mươi năm, mãi đến cuối năm 95 cô mới về đến cái nghĩa trang phía sau chùa Hà (khi đó vẫn còn hoang vu lắm). Được sự giúp đỡ của những người hàng xóm tốt bụng, cô cất tạm được mái nhà tranh để có cái "chui ra, chui vào những khi nắng, khi mưa". Cô bắt đầu bán vé số ở chùa Hà cho khách thập phương vào ngày Rằm và Mùng 1. Những ngày khác, ít khách hơn nên lúc bán được, lúc không.

Cô cặm cụi học làm nghề chổi đót, rồi cô tham gia vào hội người mù quận Cầu Giấy. Làm chổi, mỗi chiếc đủ 4 công đoạn để biến những bó đót thành những chiếc chổi xinh xắn thì tiền công chỉ được 2.000đ. Mỗi tháng cũng chỉ kiếm được 100.000đ là nhiều vì giờ người ta dùng nhiều đến máy hút bụi và những chiếc chổi nhựa. Số tiền đó còn phải dùng để trả cho xe ôm (từ chùa Hà đến 147 Hỏa Lò_cầu Diễn rẽ trái) cả người lẫn hàng mất 20.000đ/ lượt. Mỗi tuần đi 1 lượt, về 1 lượt--> tiền lương tháng không đủ tiền trả cho xe ôm.

Có những bữa ăn chỉ có cơm và nước trắng. Có những ngày chẳng có gì để ăn... Cô vẫn gắng gượng đấu tranh, và sinh tồn....
Lối đi nào, nghề nghiệp nào dành cho cô_một người khiếm thị???
 

 
Em đến bên đời... hoa vàng một đóa...

Offline binscop

  • *
  • Promising Youngster
  • Posts: 50
  • Joined: Jun 2005
  • Thanked: 0
  • Thanks: 0
« Reply #1 on: September 10, 2006, 12:11 AM »
Logged
tôi đọc bài viết của alex tôi đã cảm động về câu chuyện này. cũng như phần lớn những đứa trẻ khác tôi lớn lên trong gia đình bình thường,bố mẹ luôn tạo cho tôi những điều kiện tôt nhất có thể học tập tốt, bố mẹ cũng cố gắng để tôi không thua bạn kém bè. nhưng tôi đã tự hỏi mình đã làm gì cho bố mẹ, đã làm được điều gì để có thể trả ơn những gì bố mẹ đã dành cho tôi???
对不起, 我爱你!

Offline Tran Luan

  • *
  • Juventini
  • Posts: 226
  • Joined: Jul 2006
  • Thanked: 0
  • Thanks: 0
« Reply #2 on: September 10, 2006, 01:21 PM »
Logged
Câu chuyện buồn quá,cô gái khiếm thị không may ấy thật đáng thương,liệu mảnh đời không may của cô sẽ đi về đâu đây mong rằng cô gái ấy và những mảnh đời bất hạnh khác sẽ được những nhà hảo tâm và các cơ quan chính quyền quan tâm và giúp đỡ  thật nhiều.Mong rằng cô gái không may ấy bắt đầu từ bây giờ sẽ gặp được những điều may mắn và tốt đẹp.
Đọc câu chuyện này cũng khiến em nghĩ về bản thân mình rất nhiều,em cảm thấy thật xấu hổ mình không khiếm khuyết gì cả lại được cha mẹ tạo cho những điều kiện thật tốt để ăn học thế mà em vẫn chưa được gì nhiều,em đã không biết tận dụng cái ưu thế đó để học thật tốt và trở thành những con người thật sự có ích cho xã hội và đóng góp nhiều cho tổ quốc.Em đã và đang cố gắng sửa chữa mong rằng thời gian vẫn còn đợi em.
[div align=\\\"center\\\"]In the game of seduction!There is only a law,never fall in love![/div]

0 Members and 1 Guest are viewing this topic.