Author Topic: Cây, lá và gió...  (Read 1715 times)

Description:

Offline juveforever

  • *
  • JFC Hero
  • Posts: 3,243
  • Joined: Aug 2007
  • Thanked: 277
  • Thanks: 134
« on: October 25, 2007, 12:56 PM »
Logged
Cây, lá và gió

Lá lìa cành là vì gió cuốn đi... hay là vì cây không giữ lại? Nếu bạn muốn có tình yêu của ai đó, điều đầu tiên... hãy yêu người đó trước đã.

Cây

Lý do tôi được gọi là cây là vì tôi thích vẽ cây, một thời gian dài, tôi vẽ một cái cây nhỏ ở góc những bức tranh của tôi. Tôi đã từng hẹn hò với 5 cô gái khi tôi còn học dự bị đại học, trong số đó có một người tôi rất mến, rất mến nhưng lại không có can đảm để quen cô ấy. Cô ấy không có khuôn mặt xinh đẹp, không có những ngón tay thon dài, không có một ngoại hình nổi bật, cô ấy là một cô gái hết sức bình thường.

Tôi thích cô ấy, thật sự thích cô ấy, tôi thích sự ngây thơ, thích nét tinh nghịch, thích sự dễ thương, thông minh và yếu ớt của cô ấy. Lý do mà tôi không ngỏ lời với cô ấy là vì tôi nghĩ người quá bình thường như cô ấy thì không hợp với tôi. Tôi cũng sợ rằng khi yêu nhau rồi, những tình cảm tốt đẹp tôi dành cho cô ấy sẽ tan vỡ. Một phần tôi lo tin đồn về các mối quan hệ tình cảm của tôi sẽ làm tổn thương cô ấy. Tôi nghĩ nếu cô ấy thật sự dành cho tôi thì cuối cùng cô ấy cũng sẽ là của tôi. Vì thế tôi không việc gì phải từ bỏ mọi thứ vì cô ấy. Cô ấy đã ở bên cạnh tôi suốt 3 năm và luôn nhìn tôi theo đuổi những cô gái khác. Tôi đã làm cô ấy khóc suốt 3 năm đó.

Cô ấy muốn làm một diễn viên giỏi nhưng tôi lại là một đạo diễn vô cùng khắt khe. Khi tôi hôn người bạn gái thứ 2 thì cô ấy từ đâu đi tới, cô ấy rất bối rối nhưng cũng chỉ cười và nói: "Cứ tự nhiên" trước khi chạy đi. Ngày hôm sau, mắt cô ấy sưng như một hạt dẻ. Tôi cố tình không hiểu lý do tại sao cô ấy khóc và chọc cô ấy suốt ngày hôm đó. Khi mọi người đi về hết, cô ấy ngồi khóc một mình trong lớp. Cô ấy không biết tôi quay trở về lớp để lấy đồ và tôi đã ngồi nhìn cô ấy khóc hơn 1 tiếng.

Người bạn gái thứ tư của tôi không thích cô ấy. Có một lần hai người cãi nhau, tôi biết theo tính cách của cô ấy, cô ấy chắc chắn không phải là người gây chuyện nhưng tôi vẫn đứng về phía bạn gái mình. Tôi mắng cô ấy và cô ấy đã nhìn tôi với ánh mắt thật sự ngỡ ngàng. Khi đó, tôi không buồn quan tâm đến cảm giác của cô ấy và bỏ đi với bạn gái mình.

Ngày hôm sau, cô ấy vẫn cười giỡn với tôi như không có chuyện gì xảy ra. Tôi biết cô ấy bị tổn thương nhưng tôi nghĩ cô ấy không biết, tôi cũng đau như cô ấy vậy.

Khi tôi chia tay với người bạn gái thứ 5, tôi đã hẹn hò với cô ấy. Sau khi đi chơi được vài ngày tôi nói với cô ấy tôi muốn chia tay. Còn cô ấy cũng nói cho tôi là cô ấy bắt đầu quen người con trai khác. Tôi biết người đó là ai, người đó đã theo đuổi cô ấy một thời gian dài, một người rất tốt, năng động và đầy sức sống. Việc người đó thích cô ấy đã được bàn tán trong trường một thời gian dài.

Tôi không thể nói cho cô ấy biết là tim tôi đau như thế nào, tôi chỉ cười và chúc mừng cô ấy. Khi tôi về tới nhà, tim tôi đau đến nỗi tôi không thể đứng vững nổi nữa, giống như có một tảng đá đè nặng lên ngực tôi. Tôi không thở nổi, muốn hét thật to nhưng không thể. Nước mắt rơi xuống, tôi gục ngã và khóc. Đã bao nhiêu lần tôi nhìn thấy cô ấy khóc vì tôi, khi tôi không chịu hiểu cảm giác của cô ấy?

Sau khi tốt nghiệp, tôi cứ đọc mãi cái tin nhắn được gửi 10 ngày sau đó, nó nói: "Lá rời cây là vì gió cuốn đi hay là vì cây không giữ lá lại?".



Suốt thời còn học dự bị đại học, tôi rất thích đi nhặt lá, tại sao ư? Tại vì tôi thấy để một cái lá rời khỏi cái cây mà nó đã dựa dẫm lâu như vậy cần phải rất can đảm. Suốt thời gian học dự bị, tôi luôn ở rất gần một người con trai, nhưng không phải bạn trai mà chỉ là bạn bình thường. Khi anh ấy có người bạn gái đầu tiên. Tôi học được một cảm giác mà trước giờ tôi nghĩ là mình không thể có, sự ghen tỵ. Nỗi cay đắng đó không thể diễn tả bằng lời, giống như là cực đỉnh của đau khổ vậy. Sau đó 2 tháng họ chia tay, tôi chưa kịp vui mừng thì anh ấy lại quen tiếp một người con gái khác.

Tôi thích anh ấy và tôi biết rằng anh ấy cũng thích tôi. Nhưng tại sao anh ấy lại không hề biểu hiện? Tại sao anh ấy thích tôi mà lại không chịu bắt đầu trước. Mỗi lần anh ấy có bạn gái mới là một lần tim tôi đau nhói. Thời gian trôi qua, tim tôi đã vì anh ấy mà tổn thương rất nhiều. Tôi bắt đầu tin rằng đây chỉ là tình cảm đơn phương của mình tôi mà thôi. Nhưng nếu anh ấy không thích tôi thì tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy. Nó khác xa với việc anh ấy làm vì tình bạn. Thích một người sao lại đau khổ như vậy? Tôi có thể biết anh ấy thích gì, biết ước muốn của anh ấy, nhưng tình cảm anh ấy dành cho tôi thì tôi không thể hiểu được. Bởi vậy tôi không thể mở lời.

Mặc dù vậy, tôi vẫn muốn được ở bên anh ấy, quan tâm, chăm sóc và yêu anh ấy. Tôi hy vọng một ngày đẹp trời nào đó anh ấy sẽ thay đổi và yêu tôi. Cũng giống như việc đợi điện thoại của anh ấy mỗi đêm và mong anh ấy gửi tin nhắn cho mình. Tôi biết cho dù bận thế nào, anh ấy cũng sẽ dành thời gian cho tôi. Do đó tôi đã chờ anh ấy 3 năm. Thật là một quãng thời gian dài và nhiều lúc tôi cũng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Thỉnh thỏang, tôi tự hỏi liệu tôi có nên tiếp tục đợi chờ hay không? Nỗi đau, sự tổn thương và nỗi ám ảnh đã theo tôi suốt 3 năm.

Cho đến năm tôi sắp tốt nghiệp, một chàng trai nhỏ hơn tôi một tuổi đã công khai theo đuổi tôi. Mỗi ngày anh ấy đều thể hiện tình cảm với tôi. Anh ấy như một cơn gió, cố thổi một chiếc lá ra khỏi cành cây mà nó dựa dẫm, ban đầu tôi thấy hơi khó chịu, nhưng dần dần tôi đã dành cho anh ấy một góc nhỏ trong tim mình. Đến cuối cùng, tôi nhận ra rằng cơn gió đó có thể làm tôi hạnh phúc, có thể thổi tôi tới một vùng đất tốt đẹp hơn. Cuối cùng tôi đã rời cành cây và cái cây cũng chỉ cười mà không hề giữ tôi ở lại.

Lá lìa cành là vì gió thổi hay vì cây không giữ lá ở lại?

Gió

Bởi vì tôi thích một cô gái được gọi là Lá, bởi vì cô ấy quá dựa dẫm vào cây cho nên tôi phải trở thành một cơn gió mạnh, một cơn gió có thể cuốn cô ấy đi. Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là khoảng một tháng sau khi tôi chuyển trường tới đây. Tôi nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn hay nhìn đội trưởng và tôi chơi đá bóng. Suốt thời gian đó, cô ấy luôn ngồi đó, một mình hoặc với những người bạn chỉ để nhìn đội trưởng. Khi anh ấy nói chuyện với những cô gái khác, tôi nhận thấy sự ghen tị trong mắt cô. Còn khi anh nhìn cô ấy, tôi lại thấy nụ cười trong mắt cô ấy rạng rỡ. Từ đó, nhìn cô ấy trở thành một sở thích của tôi, giống như cô ấy thích nhìn anh ấy vậy.

Một ngày, cô ấy không xuất hiện nữa, tôi cảm thấy có gì đó trống vắng. Tôi không thể giải thích nổi cảm giác của mình. Hôm ấy, đội trưởng cũng không tới. Tôi tới lớp của 2 người, đứng ở ngoài và nhìn thấy anh đang la mắng cô ấy. Mắt cô ấy ngân ngấn nước khi anh ta đi. Ngày hôm sau, tôi thấy cô ấy trở lại bình thường, vẫn ngồi đó và ngắm anh ta. Tôi đi ngang qua cô ấy và cười. Tôi liền viết một lời nhắn và đưa cho cô ấy. Một thoáng ngạc nhiên, cô ấy nhìn tôi, cuời rồi nhận mảnh giấy. Ngày hôm sau, cô ấy xuất hiện, đưa tôi mảnh giấy, rồi đi.

"Trái tim của chiếc lá quá nặng nề, gió không thể thổi đi được đâu".

"Không phải tại vì trái tim chiếc lá quá nặng nề. Nó bởi vì chiếc lá không muốn rời khỏi cây".

Tôi trả lời lời nhắn của cô ấy như vậy và dần dần cô ấy đã chấp nhận những món quà và điện thoại của tôi. Tôi biết người cô ấy yêu không phải là tôi. Nhưng tôi có linh cảm là một ngày nào đó tôi có thể làm cho cô ấy thích tôi. Trong vòng 4 tháng, tôi đã công khai tình cảm của mình với cô ấy không dưới 20 lần. Mỗi lần như vậy, cô ấy đều chuyển đề tài, nhưng tôi không bỏ cuộc. Nếu tôi đã quyết định muốn có cô ấy, tôi sẽ làm mọi cách để cô ấy thích tôi. Tôi không thể nhớ nổi là tôi đã tỏ tình với cô ấy bao nhiêu lần. Mặc dù cô ấy lảng tránh nhưng trong lòng tôi vẫn nuôi hi vọng, hi vọng một ngày cô ấy sẽ chịu làm bạn gái của tôi.
Một hôm tôi gọi điện cho cô ấy nhưng cô ấy không nói gì cả. Tôi hỏi cô ấy: "Em đang làm gì vậy, sao em ko nói gì hết?"; Cô ấy nói: "Đầu của em đau lắm"; "Hả?"; "Đầu em đau lắm". Cô ấy lặp lại to hơn. Tôi cúp máy và vội vàng đón taxi đến nhà cô ấy, khi cô ấy vừa ra mở cổng, tôi ôm ghì cô ấy vào lòng... và từ hôm đó... chúng tôi hẹn hò với nhau.

Vậy lá rời cây là vì gió cuốn đi... hay vì cây đã không giữ lá lại?
 
Các bạn có biết lần đầu tiên mình đọc bài viết này khi nào không? Ngày cuối cùng trước khi bảo vệ KL người yêu mình đưa cho mình bài viết đó. Nếu là các bạn các bạ sẽ làm gì....
Đến cuối con đường

Offline Lavie

  • *
  • JFC Lover
  • Posts: 479
  • Joined: Oct 2007
  • Thanked: 0
  • Thanks: 1
« Reply #1 on: November 07, 2007, 07:18 PM »
Logged
[Các bạn có biết lần đầu tiên mình đọc bài viết này khi nào không? Ngày cuối cùng trước khi bảo vệ KL người yêu mình đưa cho mình bài viết đó. Nếu là các bạn các bạ sẽ làm gì....
[/quote]

Nếu là bạn thì mình sẽ đặt vào vị trí của lá để xem lá có thực sự nên rời khỏi cây hay tự để gió thổi bay đi?  
Riêng một góc trời ...[/color]

Offline TÙNG_JUVE

  • *
  • JFC Wonderkid
  • Posts: 153
  • Joined: Jul 2005
  • Thanked: 0
  • Thanks: 0
« Reply #2 on: November 08, 2007, 10:25 AM »
Logged
Đôi khi tình yêu đơn giản chỉ là sự yên bình,sự che chở và một cảm giác ấm áp.Tôi không nghĩ yêu là mệt mỏi,yêu là đau khổ .Khi đó bạn chưa yêu...Bởi trong tình yêu bao giờ cũng có sóng gió và đó là điều kiện cần cho những người yêu nhau...Nhưng sóng gió khác xa với sự đau đớn,những tổn thương trong tâm hồn...
  Có người yêu một người,dù không được ở bên người ấy,không được hưởng trọn vẹn niềm hạnh phúc mà những người đang yêu phải có nhưng họ vẫn dõi theo những bước đi của người mình yêu...Họ vẫn cảm nhận cuộc sống ,vẫn bằng lòng với những gì có được và không có được.Không bao giờ bị tổn thương vì họ biết những điều cần thiết cho họ,còn lá trong một khoảnh khắc quyết định lá đã tìm thấy cho mình con đường đúng nhất.Các bạn có nghĩ là lá yêu cây không?Trong tình yêu luôn phải có niềm tin,lá đã đặt niềm tin vào cây chăng???
  Lá yếu ớt và lá cần được che chở.Và gió xuất hiện...Đặt niềm tin của mình vào người yêu mình.Tại sao không?Và Lá đã làm đúng những gì lí trí mách bảo..Người ta không nên để cảm xúc điều khiển hoàn toàn con tim.Cần có một chút lí trí và sự tỉnh ngộ cần thiết.
  Và theo mọi người cây có yêu lá không?.Nếu cây yêu lá,cây sẽ mãi mãi không nhận ra được cây yêu lá cho đến khi gió xuất hiện.Còn nếu cây không yêu lá,một điều hiển nhiên,một điều vô cùng cần thiết là ''Lá ơi ,lá cần có ai bên cạnh cho lá cảm giác yêu và được yêu''.Nhưng thực tế thì cây chưa bao giờ muốn giữ lá cả.Nếu cây muốn giữ lá,cây sẽ không bao giờ vô tâm đến vậy,làm Lá tổn thương nhiều đến vậy.Nếu cây yêu lá,sẽ không bao giờ cây đối xử như vậy với người mình yêu.
  Lá rời cây vì gió cuốn đi.Bởi vì trong cái khoảnh khắc mà con người ta thật sự bế tắc,thật sự đau khổ.Đôi khi cần ai đó đưa người ta về với sự bình yên như nó vẫn vậy.
 
 
   
Chiến thắng không quan trọng, đó là thứ duy nhất có giá trị

Offline juveforever

  • *
  • JFC Hero
  • Posts: 3,243
  • Joined: Aug 2007
  • Thanked: 277
  • Thanks: 134
« Reply #3 on: November 08, 2007, 01:09 PM »
Logged
Quote from: Lavie

Nếu là bạn thì mình sẽ đặt vào vị trí của lá để xem lá có thực sự nên rời khỏi cây hay tự để gió thổi bay đi?  
@Lavie :Thật buồn vì trong một khoảng khắc người ta không thể đặt mình vào nhiều vị trí được. Bởi vì cả lá, gió và cây không có gì sai cả? chỉ đơn giả là tình yêu không đúng thôi.
@ Tùng - Juve: Cây có yêu lá không? Có... nhưng có điều cây không nhận ra điều đó. Nếu khôg sao cây phải gục ngã khi gió cuốn lá đi.
@ Tùng - Juve: " Tôi không nghĩ yêu là mệt mỏi,yêu là đau khổ" - đúng tình yêu không phải là sự mỏi mệt -nhưng có ai không mệt mỏi khi yêu không? Nhưng người ta chấp nhận đổi nó để có được những giây phút hạnh phúc thôi.
Đến cuối con đường

Offline vitconxauxi

  • *
  • Youngster
  • Posts: 46
  • Joined: Sep 2006
  • Thanked: 2
  • Thanks: 0
« Reply #4 on: November 16, 2007, 10:43 AM »
Logged
mình đã cố gắn hết sức nhưng không thể nào giữ được lá lại. kể cả đoạt được huy chương ở aían indoor games du chỉ là huy chương đồng nhưng tụi mình đã cố gắn hết sức rồi mình không giành được huy chương vàng cho cô ấy như lời hứa. hic hic. bây giờ lá đã rời cây.....

Offline Cammy

  • *
  • JFC Lover
  • Posts: 520
  • Joined: Sep 2007
  • Thanked: 0
  • Thanks: 0
  • Gender: Female
« Reply #5 on: November 20, 2007, 01:03 AM »
Logged
Nếu mình là lá, mình sẽ chẳng yêu cây, cũng không yêu gió, mình yêu đất, đất lặng im, đất chờ mình, đất chở che mình, ngay cả khi mình hóa thành cát bụi...
Những ngày dài đem giấu vào ký ức
Để u buồn thấm đẫm cả con tim
Biết đâu nhớ, những ngày không hẹn trước
Để người dưng đâu nỗi mãi kiếm tìm

0 Members and 1 Guest are viewing this topic.