Thời thế thay đổi thì cách ứng xử thay đổi. Nhưng những nguyên tắc cơ bản là bất biến ít nhất là đến hiện tại. Tôi chưa bao giờ nghe thiên hạ ủng hộ con đánh cha, trò nhục mạ thầy. Lời của người xưa là đúc kết từ những quan sát của chính họ. Chúng ta, kẻ hậu nhân dựa vào đó để có những hành động, suy nghĩ sao cho thích nghi với hiện tại. Bác bỏ quá khứ là bác bỏ hiện tại, vì không có quá khứ sẽ không có hiện tại. Những kinh nghiệm của người xưa là kho tàng tri thức cho chúng ta. Dựa vào đó, chúng ta có thể rút ra nhiều bài học bổ ích để đưa ra quyết định cho riêng mình.
Ok! Đúng là không nên bác bỏ quá khứ mà dù có muốn bác bỏ cũng không được bởi mỗi hành vi của hiện tại dù ít hay nhiều đều bị ảnh hưởng bởi quá khứ. Soi rọi quá khứ để thích nghi với hiện tại cũng không có gì để bàn cãi. Kinh nghiệm người xưa cũng là điều đáng quý bởi thực ra nền văn minh của loài người được dựng nên có gì khác ngoài sự kế thừa kinh nghiệm của thế hệ đi trước. Nhưng bây giờ thử lật lại ví dụ của lão Thần Điêu một chút. Trên nguyên tắc đúng là con đánh cha, trò nhục mạ thầy là hành vi vô đạo đức và không thể chấp nhận được ở bất kỳ thời đại nào nhưng mệnh đề đảo của nó là "cha đánh con, thày nhục mạ trò" có phải bao giờ cũng bị phản đối. . Mỗi con người là một chủ thể độc lập có quyền tự quyết định con đường của mình và được (chịu) trách nhiệm hoàn toàn về kết quả (hậu quả) mà sự chọn lựa mạng lại. Vậy tại sao người cha có quyền đánh con (nhưng điều này vẫn chấp nhận được ở mức độ nào đó nếu xét mục đích của hành động đó của người cha) còn việc thày nhục mạ trò thì sao? Khi còn là học sinh tôi vẫn tự hỏi là tại sao thày giáo tôi có quyền chửi bới tôi thì không ai xung quanh (thiên hạ) có ý kiến gì còn tôi chỉ quên không chào thầy khi gặp mặt thì bị cho là vô lễ. Có sự vô lý ở đây chăng. Không nói đến những thày giáo, cô giáo mắng mỏ học sinh chỉ nhằm mục đích thúc đẩy chúng học tập hay ngăn chúng rớt xuống đáy xã hội. Tôi rất tôn trọng những con người đó nhưng còn những thày giáo bất tài đe nẹt học sinh chỉ nhằm che cái dở của mình mà học sinh phát hiện ra. Các thày cô cứ nghĩ rằng học sinh không hiểu gì nhưng trẻ con ít phức tạp nên chúng nhậy cảm hơn người lớn nhiều. Câu hỏi thứ nhất nhé!
[!--quoteo--][div class=\\\'quotetop\\\']QUOTE[/div][div class=\\\'quotemain\\\'][!--quotec--]"Mà tiền bạc vốn là cơ sở của tồn tại". Câu này của lão Đông Phương Bất Lực nên hiểu thế nào nhỉ Vì chưa hiểu nên chưa dám lạm bàn. Còn bản thân tôi không "sợ hãi, tránh né, căm ghét.. (Thật hay là giả vờ) chúng". Tiền là phương tiện, không phải là mục đích. Bản chất của tiền là một phương tiện trao đổi, tự thân nó không bao giờ có tội. Có chăng là người ta dùng nó để làm gì.
[/quote]
"Tiền bạc" hiểu theo nghĩa của tôi là tất cả những gì phục vụ cho cuộc sống của chúng ta mà có thể mua được bằng tiền (cơm ăn, nước uống, quần áo, nhà cửa...). Cũng đồng ý luôn với lão Tiền là phương tiện, không phải là mục đích. Nhưng rất nhiều người trong chúng ta (không phải tất cả) không dám nói về tiền. Đơn giản cái chuyện đi xin việc thôi chẳng hạn thì không nhiều ngưòi dám nói là tôi làm việc để kiếm tiền mà toàn lảng tránh nó (kinh nghiệm cá nhân thôi). Trên các phương tiện thông tin thì càng nhiều. Người ta lao động, kinh doanh, hoạt động chính trị, nghiên cứu... vì cho dân cho nước, giúp ích xã hội, nâng cao kiến thức, vì các em học sinh thân yêu nhưng không ai dám nói là tôi làm vì tiền cả.
[!--quoteo--][div class=\\\'quotetop\\\']QUOTE[/div][div class=\\\'quotemain\\\'][!--quotec--]Oh, nếu thế cậu hãy quan sát một đứa trẻ hành động. Chúng hoạt động không dựa trên bất kỳ một chuẩn mực nào. Đó là cách đơn giản nhất. Chính vì người lớn có một thú vui là làm cho mọi việc càng rắc rối càng tốt, và họ truyền cái đó vào đầu của bọn trẻ nên khi lớn lên, bọn chúng cũng làm theo đúng như thế. Nhưng khi về già, khi mà tất cả cảm thấy quá mệt mỏi với những nguyên tắc, quy ước họ lại tìm về với sự hồn nhiên ban đầu. Người già và trẻ em chơi được với nhau là vì cả hai đều không quan tâm đến sự ràng buộc, những chuẩn tắc rối rắm. Trẻ con không có tham vọng nên không cần
giết người, do đó chúng không cần phải sống theo nguyên tắc. Nguyên tắc đặc ra để mọi người theo. Và xuất phát điểm của nó chính là do tham vọng, người ta sẵn sàng
giết nhau vì lợi ích của mình. Vì thế mới phải đặt ra nguyên tắc, luật lệ. Vì vậy mà người ta sinh ra khái niệm Vương đạo và Bá đạo. Nếu tất cả mọi người đều không có tham vọng, không xâm phạm đến người khác có lẽ đến khái niệm Đế đạo cũng không cần sinh ra.
[div align=\\\"right\\\"][snapback]18291[/snapback][/div]
[/quote]
Trẻ con và người già có thể so sánh như nước lã với rượu trắng. Nhìn bề ngoài hai thứ đều trong suốt nhưng bản chất sự trong suốt ấy là khác nhau.
Không nói đến vấn đề chuyên môn cũng như nhân tình thế thái bởi lão với tôi đều chưa đến cái tuổi mệt mỏi với nguyên tắc, quy ước (thế thì chít à!). Tôi xin đưa ra ví dụ.
- Đội bóng của JFC hay AFC có phải là chơi đơn giản không. Có
- Juve có phải chơi đơn giản không. Có
Nhưng mà sự khác biệt giữa JFC và Juve cũng tựa như Rượu với Nước vậy. JFC chơi đơn giản bởi nó không làm khác được ( Có biết gì đâu mà chẳng đơn giản). Còn Juve thì sự đơn giản là sự kết tinh của hơn 100 năm phát triển với hai ông sao sáng ở trên ngực. Bergy trong pha xử lý nổi tiếng ở WC98 không phải là cực kỳ đơn giản sao. Nhưng nó là đỉnh cao của sự hoàn hảo. Còn PD mà đá bóng thì cũng cực kỳ đơn giản luôn. Nhưng không ai nói PD giống Bergy cả. Có hai kiểu đơn giản.
- Kiểu thứ nhất là không biết nên đơn giản
- Kiểu thứ hai là biết quá rõ nên đơn giản
Sự phức tạp nằm trong quá trình tiến từ cái đơn giản này đến cái đơn giản kia.
Còn vấn đề nguyên tắc, luật lệ của lão thì tớ thấy gần với thuyết Nhân, quả hơn. Nhưng mà nó khá phức tạp nên chúng ta cứ bàn cho xong mấy vấn đề ở trên trước đã.