Chuyện tình tự kể
Ngày hôm qua[/color]
Tờ lịch lạnh lùng nhìn em. Ba năm không phải ngắn cho một cuộc tình. Em biết trái tim mình vẫn hướng về anh da diết nhưng sao em lại lạnh lùng như tờ lịch kia vậy...
Chúng ta đến với nhau, vượt cả định kiến xã hội về sự chênh lệch tuổi tác, cả những miệng tiếng người đời khi anh là người đàn ông từng có vợ. Không biết anh còn nhớ mãi cái nắm tay anh dành cho em, còn em thì không thể quên được. Em, cô gái vừa ngoài đôi mươi, vẻ lạnh lùng ngang tàng như che giấu một tuổi thơ đầy nước mắt, thiếu hụt yêu thương, bỗng thấy trái tim mình mềm lại và muốn vỡ oà trong cái nắm tay đầu tiên ấy!
Tháng ngày kế tiếp chất ngất bao kỷ niệm ngọt ngào. Những con đường ngột ngạt của Sài Gòn như đẹp hẳn ra khi chúng ta cùng nhau đi dạo qua ấy. Những quán cóc chất chứa bao câu chuyện thú vị, sự sẻ chia của cuộc sống. Em nhớ những buổi trời mưa lâm thâm, anh chở em chạy vòng vòng thành phố, em chui rúc trong chiếc áo mưa, gục đầu vào vai anh, hít lấy cái mùi quen thuộc và ước "giá mà chúng ta mãi bên nhau thế này"... Rồi em không thể quên, trong một chuyến đi công tác, chúng ta đã để lại nơi dòng sông nhỏ ở miền quê xứ dừa, dưới ánh trăng thanh, những lời hẹn ước trăm năm mãi có nhau...
Nhưng ba năm không phải là dài để người ta có thể níu kéo nhau. Đứa con trai của anh cần một người mẹ và người đó không thể là em. Anh cũng không đủ dũng khí để bước qua những tổn thương mà con trai anh chịu đựng. Anh không đủ nghị lực để lạnh lùng trước những giọt nước mắt của vợ anh khi chị ngỏ lời muốn tái hợp.
Em nhớ mãi ngày sinh nhật của anh. Em đã thức trắng một đêm để làm tấm thiệp tặng anh và mua một chiếc áo sơmi màu xanh anh thích. Em hồi hộp chờ gặp anh nơi quán cà phê quen thuộc. Anh đến, nét mặt nặng trĩu. Em linh cảm một điều gì em không mong đợi sẽ xảy ra... "Nếu cho anh được chọn lựa, anh vẫn muốn chọn em làm vợ, làm mẹ của các con anh. Anh sẽ không bao giờ chấp nhất chuyện em không cẩn thận, không biết may vá, vụng về... vì anh có thể làm được hết những điều ấy thay em và nhất là chưa có ai yêu và hiểu anh hơn em. Ở tuổi gần 40, anh mới hiểu thế nào là yêu thương và nhớ nhung... Nhưng anh không có quyền làm hai người khác phải khổ. Mà em lại là người mạnh mẽ, em có thể chấp nhận và chịu đựng được còn chị ấy thì không thể...". Lời anh lạnh lùng, từng tiếng buông vào bản nhạc Goodbye của Air Supply êm dịu.
Vâng, em đủ mạnh mẽ để một lần nữa không òa khóc khi mất đi người em thương yêu nhất để anh không phải thương hại như là anh đang thương hại vợ anh. Giờ đây, em vẫn nhớ anh, vẫn nghe lòng thắt lại khi vô tình chạm vào những kỷ niệm xưa, những nẻo đường quen thuộc. Nhưng em nhất quyết không trả lời những khi điện thoại nhận được tin nhắn: "Anh mong em hạnh phúc và trái tim anh mãi thuộc về em"... Em không muốn sống với ngày hôm qua...
(Source tuoitreonline)