.: Online :. > KHU VỰC MỞ CỬA TỰ DO
Câu chuyện kể Juventus - La storia della Juventus
Pavelvnr:
Thư ngỏ:
Dù bạn đang đứng ở nơi đâu, rất gần bên dòng sông Po chảy qua thành phố cổ Torino hay lặng lẽ ở một nơi nào đó cách xa hàng vạn ngàn cọc mốc chỉ giới của con đường, chỉ cần bạn tìm hiểu về Juventus, nghĩa là bạn đã chạm vào cả nền văn hóa, bóng đá Italia. Câu chuyện dài từ hơn 100 năm trước đi qua những chiều chủ nhật, những đêm thứ tư của bao nhiêu trận đấu đang được kể, mang trong nó bóng hình Juventus và Italia. Là một bóng hình giản dị nhưng không hề giản đơn, bình dị nhưng không hề bình thường. Là cuội nguồn của vẻ đẹp thanh xuân chỉ với hai màu đen-trắng, mẹ của vạn ngàn màu sắc.
Bằng những suy nghĩ ấy của nhóm biên tập, những bài viết và hình ảnh này không phải là một tập từ điển của những sự kiện và con số khô khan, không có những từ ngữ hào nhoáng bôi màu lên giá trị giản dị mà chân thực của Juventus. Đó đơn giản chỉ là một tập sách nhỏ của những câu chuyện kể, những dòng cảm giác của những người kể chuyện đã từ bao giờ coi Juventus và bóng đá Italia là niềm say mê của mình. Ai đó, như bạn, như chúng tôi, cũng sẽ cảm thấy gần gũi hơn, chân thực hơn khi đến với Juventus, để chạm vào bóng đá và một nét văn hóa Italia theo dòng chảy của thể thao, của cuộc sống diệu kỳ và cả cái chết…
Góp ý của các bạn xin được gửi vào topic này hoặc email [email protected]
-----
Bình minh trên dãy Alpi
Hơn một trăm năm lịch sử đã qua, Juventus ghi dấu trong lòng hàng nghìn hàng triệu tifosi trên khắp đất nước Italia, vượt qua cả đường biên giới nữa. Họ là đại diện cho nền văn hóa Italia và hơn bao giờ hết, đó là đội bóng của những học sinh, người lao động lớn lên trong nhà máy, xí nghiệp; của những nhà thơ, nghị sĩ và có thể cả cha xứ cùng những gã lưu manh. Có nghĩa rằng, Juventus đã là cái tên được lưu giữ trong lòng tất thảy mọi tầng lớp xã hội ở Italia, trở thành một hình ảnh của đất nước Italia. Tất cả bắt đầu từ một chiều đầu đông Torino năm 1897.
Thời ấy bóng đá hiện đại gần như lan tràn khắp châu Âu theo dấu chân của những người Anh hoặc đã từng có những năm tháng đi qua nước Anh. Trong khi ấy ở Torino, cũng là lúc những câu lạc bộ thể thao sinh ra như nấm muốt sau cơn mưa xuân. Edoardo Bosio là một tay lái buôn gốc gác Thụy Sĩ, sinh ra ở Torino và là con nuôi của một lái buôn kính kiêm thợ chụp ảnh người Torino. Khi lớn lên gã có dịp bôn ba Thụy Sĩ và London để làm việc cho những nhà máy dệt của người Anh. Chính những nơi ấy, gã đã được chơi những trận bóng đá đầu tiên và hiểu được luật bóng đá cũng như có quan hệ với những đội bóng bản xứ. Ai đặt mình vào cuộc đời Edoardo Bosio hẳn đều nghĩ ngay rằng mình sẽ rủ mọi người cùng chơi khi trở về thành phố quê hương. Thế là Bosio cũng mang theo về những quả bóng da năm 1887 và thành lập nên đội Torino Foot-ball and Cricket Club. Theo nhiều người kể lại, cùng năm đó, một đội mang tên Nobili Torino (những Quý tộc Torino) cũng ra đời dưới sự bảo trợ của Hoàng tử trẻ tuổi Luigi Amedeo và Alfonso Ferrero di Ventimiglia (người sau này có lúc trở thành chủ tịch liên đoàn bóng đá Italia). Không ai biết đội của Hoàng tử người Tây Ban Nha Luigi Amedeo, Duca degli Abruzzi, người sau này được phong đất ở mãi tận Abruzzi-Somali đã chơi những môn thể thao nào. Không ai biết chàng, người đam mê khám phá và chinh phục những miền đất mới, có chơi trận đấu bóng nào hay không bởi thời gian tuổi trẻ của chàng hoàn toàn là những cuộc leo lúi và đi biển quên tháng ngày đến dãy Alpi, Saint Elias (Canada), Cực Bắc, sau đó là châu Phi (Uganda), K2 của Himalaya (Pakistan). Cuối cùng, không ai biết tại sao một đội của tay lái buôn như Edoardo Bosio lại hợp với câu lạc bộ quý tộc Nobili Torino của Duca degli Abruzzi.
Chỉ có thể hiểu rằng bóng đá bản thân nó lúc vừa mới ra đời đã phá bỏ mọi rào cản của giai cấp và định kiến để rồi Internazionale Foot-ball Club Torino ra đời năm 1891 bởi sự hợp nhất ấy. Đây mới chính là một câu lạc bộ chỉ chuyên bóng đá đầu tiên ở Torino và Italia chứ không bao gồm cả cricket, đá cầu, bắn cung bắn nỏ như hàng chục câu lạc bộ khác. Hoàng tử Luigi Amedeo mang đến danh tiếng, tiền bạc cho đội bóng, có lẽ thế, còn Edoardo Bosio với quan hệ và lòng say mê của mình mang đến những cầu thủ giỏi cho đội bóng cũ. Bằng cách nào đó, Edoardo Bosio lôi kéo được cả từ đội bóng Anh Saint Andrews anh chàng rất tài Herbert Kilpin sang Torino. Sau này Hertbert Kilpin còn là thành viên lập ra Milan Cricke & Foot-ball Club danh tiếng năm 1899, là cầu thủ ngôi sao đầu tiên, đội trưởng đầu tiên và huấn luyện viên đầu tiên của đội bóng này. Nhưng đấy là chuyện của những người Milano, chúng ta chỉ cần thích thú nhớ rằng, có lẽ, Herbert Kilpin từ Saint Andrews đến Internazionale Torino năm 1891 là cuộc chuyển nhượng tự do đầu tiên đến Torino.
Bốn năm sau, 1894, có một cái tên nữa ra đời, Foot-ball Club Torinese. Torinese, như ý nghĩa cái tên của nó, chỉ những gì thuộc về Torino, một cách giản dị, không đặc biệt. Nhưng chính Torinese lại song hành, đan xen rất phức tạp với những ngày sơ khai của bóng đá Torino, hay nói rộng ra là bóng đá Italia, bởi vì thuở ban đầu ấy, Torino cùng với vùng cảng tây bắc của Genova là cái nôi của bóng đá Italia. Sau này, 1900, Torinese hợp với Internazionale Torino để thành một đội Torinese mới vẫn dưới sự bảo trợ của ông hoàng xứ Abruzzi, Luigi Amedeo. Đến năm 1906, Torinese mới lại mở tay chào đón những cầu thủ li khai của Juventus và lập nên Foot-ball Club Torino danh tiếng và tồn tại cho đến tận bây giờ. Đối với những cổ động viên của AC Torino ngày nay, đội bóng của họ được sinh ra từ 1894 chứ không phải 1906, tự hào chưa (!). Thôi gượm đã, hãy để Foot-ball Club Torino và những câu chuyện tự hào của nó sang một bên để quay lại cái những ngày 1897 sôi nổi ấy.
Năm đó ở thành Torino còn một đội bóng nữa ra đời, Ginnastica Torino. Dù chậm hơn Internazionale đến cả 10 năm nhưng thực ra, Ginnastica là đội sớm và nổi tiếng hơn bất cứ đội nào ở Torino. Ginnastica Torino đơn giản là đội chuyên về bóng đá của Reale Società Ginnastica Torino (Đội Thể thao Hoàng gia Torino) vốn được lập từ ngày 17 tháng 3 năm 1844. Reale Società Ginnastica Torino được bảo trợ bởi dòng họ cai trị Vương quốc Piemonte-Sardegna và đặc biệt sau này là dòng họ vua Carlo Alberto xứ Savoia. Đó như một ngôi trường thể thao để cho những sinh viên của học viên quân sự tập luyện với nhiều môn thể thao khác nhau, trong đó có cả bóng đá, dĩ nhiên. Cho đến 1897, đội bóng Ginnastica Torino mới được cho một cái tên riêng. Thế là ở Torino đã có 3 đội bóng là Internazionale, Torinese cũ và Ginnastisca. Đủ để thành lập một liên đoàn bóng đá.
Câu chuyện của bóng đá Torino và Italia bắt đầu trong buổi bình minh như thế, cũng bắt đầu trong cái buổi bình minh tự do của đất nước. Italia thống nhất phần phía bắc năm 1861 sau những cuộc chiến tranh liên miên của những người ủng hộ Hoàng gia xứ Savoia với các vương quốc nhỏ, đánh tan cát cứ quân Áo. Torino trở thành thủ đô đầu tiên của đất nước tự do từ năm 1861. Nhưng lúc đó Italia không còn gì ngoài những ngôi nhà đền thờ, những công trình kiến trúc, ngoài nghèo đói và xác xơ. Hàng trăm nghìn người Italia đã phải di cư đi đến khắp nơi trên thế giới, nhiều nhất ở châu Âu và châu Mỹ để bây giờ con cháu của họ được gọi là những oriundi. Người Torino cũng ra đi dù ít hơn những nơi khác bởi Torino là kinh đô đầu tiên của đất nước Italia thống nhất ấy. Nó trở thành nơi hiếm hoi hội tụ những gì tinh túy của Italia và châu Âu lân cận. Như lúc đó, người ta có thể nói vui pha chút tự hào, ‘Torino capiatale di tutto anche nel calcio’, Torino, thủ đô của mọi thứ, kể cả bóng đá.
Tháng 3, 1898 những con người gắn bó với nhau để chơi bóng ấy gặp mặt tại chính Torino để ra đời một liên đoàn bóng đá Italia, Federazione Italiana del Foot-ball (FIF). Ba đội bóng Torino xứ Piemonte là Internazionale Torino, Torinese, Ginnastica cùng với Genoa Cricket & Football Club xứ Liguria, Unione Pro Sport Alessandria đến từ thành phố Alessandria cùng trong xứ Piemonte tụ hội lại. Và bắt đầu một giải đấu mà cho đến bây giờ chúng ta gọi là Calcio Serie A chỉ mấy chục ngày sau, tháng 5 năm 1898. Ông vua đầu tiên của bóng đá Italia gọi tên Genoa Cricket & Foot-ball Club sau 4 trận đấu của toàn giải.
Federazione Italiana del Football (FIF), sau đổi thành Federazione Italiana Giuoco Calcio (FIGC) năm 1909, không phải là liên đoàn duy nhất ở Italia trong buổi bình minh của nền bóng đá Italia. Một vài đội bóng ở các thành phố hay xứ khác có lựa chọn khác đi, họ không tham gia vào các giải đấu của FIF mà đăng ký với một liên đoàn mạnh hơn là Federazione Ginnastica Nazionale Italiana (FGNI). Đây là một liên đoàn của các đội thể thao Ginnastica tổng hợp, rất phổ biến trước khi bóng đá chiếm thế cao hơn. Nó được thành lập từ tháng 12 năm 1887 bởi sự hợp nhất của Federazione Ginnastica Italiana (FGI) phía nam của miền bắc Italia (nơi có thành phố Bologna) và Federazione delle Società Ginnastiche Italiane (FSGI) phía đông bắc (nơi có các thành phố Udine, Venezia và Venora).
Như thế miền bắc Italia cũng đã chia làm 3 vùng với 3 liên đoàn và những đội bóng tên tuổi của nó còn thi đấu đến tận bây giờ. Một vài đội bóng còn đăng kí chơi cả hai giải đấu mà FIF và FGNI tổ chức, vì họ không xếp đá cùng mùa trong năm. Đó quả là những ngày tháng sôi nổi. Khắp ngõ ngách, đường phố, quảng trường, nhà thờ, công viên và cả vườn rau, luống nho, người ta nói về những trận đấu bóng đá.
Pavelvnr:
Những anh chàng sinh viên ở công viên Valentino
Enrico Canfani viết trong cuốn sách Storia del Foot-ball Club Juventus di Torino (câu chuyện về câu lạc bộ bóng đá Juventus ở Torino, xuất bản năm 1915, một năm sau khi Enrico Canfani chết trong cuộc chiến tranh giữa quân đội Italia và liên quân Áo-Hungaria):
“Trong năm 1896, một nhóm sinh viên của trường trung học Liceo d'Azeglio sau khi kết thúc tiết học buổi chiều thường đến đại lộ Duca di Genova, rồi đặt những cuốn sách xuống ghế băng và chơi ‘barra’. Sau đó họ bắt đầu với trái bóng: một vài cư dân nước ngoài sống ở Torino chơi bóng đá đầu tiên trong sân Valentino (ở công viên Parco del Valentino bên bờ sông Po - www.badamgia.com) có mái che dùng cho môn hockey trên băng và trượt băng, sau đó là quảng trường Piazza d’Armi. Họ đã lập nên FC Internazionale mà sau này mang tên Torinese. Với nhiều đội bóng đầu tiên đã được lập ra, chúng tôi cũng cần phải có một đội bóng và những sinh viên đã quyết định lập ra nó vào mùa thu năm 1897. Đó là những chuyện thật về sự bắt đầu của Juventus.”
Liceo d’Azeglio là một trường trung học Torino mang tên nhà quý tộc uyên bác của thành phố Torino, Massimo d’Azeglio, nơi giảng dạy cho sinh viên ngôn ngữ, triết học cùng văn học cổ Latin và Hy Lạp. Những sinh viên như Enrico Canfani sẽ học ở đây trong 5 năm cuối cùng của các cấp học ở Italia hồi ấy. Nghĩa là họ chỉ từ 14 đến 18 tuổi, những thanh niên rất trẻ mà với lòng nhiệt tình của mình có thể làm mọi thứ. Không ai biết trước bóng đá, họ đã chơi ‘barra’ là cái gì trên đời này, có thể là một từ tiếng lóng ở Torino cuối thế kỉ 19, để chỉ một môn thể thao nào đó, cũng có thể là ‘bóng đá ma’ chẳng hạn. Và ngày 1 tháng 11 năm 1897, sẽ là một ngày bình thường nếu như Enrico Canfani và những anh bạn thanh niên không tụ tập như mọi khi và quyết định lập ra một đội bóng. Họ gồm có Eugenio Canfari, Enrico Canfari, Gioacchino Armano I, Alfredo Armano, Luigi Gibezzi, Umberto Malvano, Vittorio Varetti, Umberto Savoia, Domenico Donna, Carlo Ferrero, Francesco Daprà, Luigi Forlano, Enrico Piero Molinatti. Tất cả đều là những sinh viên người Italia và đều say mê bóng đá.
Nhưng đội bóng cũng cần có một nơi để gặp mặt tụ hội mà không phải trong công viên hay ngoài đường. Rất may, gia đình anh em Enrico và Eugenio Canfani có một cái xưởng xe đạp ở số 42 Corso Re Umberto và sẵn sàng dành nó cho những người anh em. Không còn gì tuyệt vời hơn cho dù căn phòng thật ra không được tiện nghi nhiều lắm. Nó tối lờ mờ vì thiếu ánh sáng và chỉ có mỗi chiếc ghế băng dài là chỉnh tề. Và trên chiếc băng ghế dài ngày ấy, bây giờ được giữ làm một vật kỷ niệm đáng được trân trọng tại khuôn viên trụ sở Juventus, diễn ra một cuộc tranh cãi sôi nổi khác: đặt tên. Dĩ nhiên là một đội bóng thì cần có một cái tên và mỗi người lại có một ý tưởng khác nhau. Sau một cuộc tranh cãi quyết liệt rồi mất vài vòng bỏ phiếu, ba cái tên sau được đưa vào vòng bỏ phiếu cuối cùng: Società Via Fort, Società Sportiva Massimo d’Azeglio và Sport Club Juventus.
Trong ba cái tên này, có lẽ Sport Club Juventus là cái tên kém hấp dẫn hơn cả. Nó được ghép từ một nửa tiếng Anh (Sport Club) và một nửa có nguồn gốc Latin (Juventus). Vẫn theo lời kể của Enrico Canfari thì “Cái tên cuối cùng này thì ít người thích, vì nó nghe như được gán ghép một cách áp đặt. Tôi cũng thuộc nhóm phản đối cái tên này, vì đối với tôi, có vẻ cái tên Juventus không phù hợp với những người lớn. Nhưng tôi đã nhầm, Juventus (theo tiếng Latin là ‘thanh xuân’, ‘tuổi trẻ’ – www.badamgia.com) không phải có ý nghĩa là chưa lớn mà đã trưởng thành rồi. Vì thế quyết định cuối cùng mọi người lấy cái tên Sport Club Juventus”.
Ai là người đã thuyết phục tất cả những sinh viên ngôn ngữ và lịch sử Latin chọn cái tên Juventus bằng giải thích về ý nghĩa của từ đó, nếu không phải là Enrico, trong khi những tư liệu bây giờ đều cho thấy Sport Club Juventus là cái tên ít người thích thú nhất? Cũng không ai biết được, mà cuối cùng tất cả phải đồng ý một điều như Enrico đã viết sau này, Juventus trở thành một tài sản đáng giá. Như một sự bắt đầu khá lờ mờ đúng nghĩa đen, chắc họ cũng khó nghĩ rằng việc đó sau này trở thành một sự kiện đáng đáng nhớ. Đối với những thanh niên ấy, thành lập một đội bóng chỉ để chơi và được thi đấu.
--------------------
Vì một nguyên nhân nào đó, Sport Club Juventus đã không có mặt trong cuộc họp thành lập liên đoàn bóng đá Italia FIF vào tháng 3 năm 1898 mà chỉ có 5 đội bóng khác ở Torino, Alessandria và Genova. Đương nhiên, 2 tháng sau đó đội bóng non trẻ này cũng không có mặt trong giải vô địch đầu tiên tổ chức bởi FIF. Nhưng không vì thế mà Sport Club Juventus không phát triển mạnh. Từ ngày được lập ra, Juventus liên tục tăng nhanh quân số và được nhắc đến ở Torino một cách coi trọng và thu hút sự chú ý từ các đội bóng khác. Cũng bởi vì số lượng thành viên tăng nhanh, cái xưởng xe đạp tối om của anh em nhà Canfani không còn đủ rộng rãi nữa. Tìm được một cái nhà mới ra dáng một trụ sở rõ ràng là một việc đau đầu đối với những sinh viên ở bất cứ thời đại nào mà không trừ Torino những năm cuối thế kỷ 19. Enrico Canfari gọi đó là “ác mộng ban đêm trong đầu những chàng trai trẻ”.
May mắn cuối cùng anh em Canfari cũng tìm được một nơi khác, với 4 phòng, một sân nhỏ, một mái hiên, một gác xép và được uống nước miễn phí từ vòi rửa. Căn nhà ấy ở số 4 Via Piazzi, quận Crocetta. Trong khoảng một năm kể từ khi ra đời, sân bóng chủ yếu của đội là ở công viên Parco Valentino mà con đường Duca di Genova chạy dọc bên cạnh, ngay gần trường Liceo d’Azeglio. Năm 1899, AC Milan ra đời với người đội trưởng sinh ra tại thành phố Nottingham, Herbert Kilpin, nhưng với các Juventini, năm đó được ghi nhớ là lần đâu tiên Sport Club Juventus đổi tên. Không phải đổi cái tên Juventus mà đổi Sport Club thành Foot-ball Club. Như Canfari kể lại vẫn trong cuốn Storia del Foot-ball Club Juventus di Torino, “kể từ lúc này chỉ có bóng đá chiếm hết thời gian hoạt động của chúng tôi. Một đều dễ hiểu để đổi cái tên ban đầu bằng cái tên như hôm nay (tức là năm 1914 - www.badamgia.com) Foot-ball Club Juventus hoặc đơn giản là Juventus. Tên này bây giờ, thực sự là một tài sản đáng giá bởi lẽ như các bạn thấy trong các đội thể thao, việc trùng tên thì rất nhiều, nhưng Juventus chính thức thì chỉ có một mà thôi: là của chúng tôi”.
Đổi tên không chỉ đơn giản là cái tên, nó khẳng định thương hiệu của một đội bóng, thời gian này cũng chính là lúc Juventus được nhận được nhiều lời mời gọi từ Alessandria, Milano và Genoa. Các cầu thủ trường trung học không chơi ở công viên Parco Valentino nữa mà chuyển đến sân bóng ở quảng trường Piazza d’Armi, nơi mà FC Internazionale Torino, Ginnastica vẫn thường thi đấu. Có thể tạm hiểu rằng Juventus đã đạt đến cùng trình độ như Genoa, Ginnastica hay Internazionale Torino. Thậm chí Juventus còn là đội đầu tiên tiếp một đội nước ngoài ở Torino, đó là Montriond di Losanna đến từ Thụy Sỹ.
Thuở bình minh của Juventus đã mở ra trước mắt chúng ta cái tên đầu tiên, sân bóng đầu tiên, nơi hội họp đâu tiên và những đối thủ đầu tiên. Vậy còn màu áo? Nhiều tài liệu ngày nay cho rằng màu áo đầu tiên của Juventus là màu áo hồng nhưng không hẳn là như thế. Để đến lúc cả đội khoác lên mình một bộ đồng phục là cả một quãng thời gian kha khá. Ban đầu dĩ nhiên là họ chỉ chơi bóng với những chiếc áo trắng sinh viên. Cho đến lúc Juventus nhận được lời mời của Foot-ball Club Torinese. Các cầu thủ Juventus gần như không tin rằng mình có thể chơi được với những cầu thủ bóng đá thực thụ này, thậm chí nghĩ đội Torinese dường như to và khỏe hơn. Lo lắng, bởi vì qua những trận đấu đầu tiên của Juventus, họ thua liên tục. Nhưng với mỗi cầu thủ lại tập luyện hăng say hơn và tạo dấu ấn tinh thần rất tốt. Juventus chấp nhận thử thách chơi với Torinese với đội hình 11 người. Họ cần một bộ áo đồng phục cho trận đấu này, là gì được đây? Cottone, vải bóng flanella, hay là áo len? Cuối cùng, Juventus chọn vải lanh cottone mỏng màu hồng, quần thụng màu đen. Đó là những chiếc áo mà họ mặc mãi đến năm 1902. Thế nên biệt danh đầu tiên của những anh chàng sinh viên Juventus là rosaneri như đội U.S Città di Palermo ngày nay.
Rosaneri, màu hồng đen, không rõ có hợp với chữ thanh xuân Juventus hay không (có lẽ là không) nhưng hình như người Torino không thích cái màu này. Có một sự trùng hợp ngẫu nhiên hay được sắp đặt, cả hai đội ra đời sớm nhất Torino là FC Nazionale Torino và Torinese đều mang áo sọc đen trắng, bianconeri. Chuyện nhiều người kể rằng những chiếc áo dài tay màu hồng này là do cha của một cầu thủ trong đội may và cấp cho đội. Những chiếc áo này có một vấn đề nho nhỏ, mà nghĩ lại là cả vấn đề lớn với những chàng sinh viên: phai màu. Cứ chơi một thời gian thì chúng lại phai màu sau mỗi lần giặt rồi chuyển sang màu trắng. Những chàng sinh viên không thể có tiền để may áo liên tục như thế, họ nghĩ đến cách đặt những chiếc áo chất lượng hơn, rắn rỏi hơn và cậy nhờ đến anh bạn John Savage, có người nói là một lái buôn vải dệt, làm việc cho một nhà máy sợi ở Torino.
John lúc này là một thành viên trong đội nhưng anh ta là người Anh và có quen biết với một số bạn bè ở Nottingham. Mọi người đồng ý đổi một loại áo mới và anh chuyển lời đề nghị đến một người bạn ở Nottingham cùng với yêu cầu về những chiếc áo trắng viền đỏ như của đội Nottingham Forest. Nhưng bạn anh là một cổ động viên của Notts County, đội bóng lâu đời nhất ở giải vô địch Anh, vô tình hay cố ý đã gửi nhầm gói hàng có mang những chiếc áo của kình địch Nottingham Forest là Notts County đến Torino.
Ở Torino, khi mở gói hàng ra, các cầu thủ Juventus mới thấy mười lăm bộ có cổ với hai màu đen-trắng Notts County, tất cả cùng một size như nhau và không như dự định. Vậy mà giải vô địch đã đến cận kề rồi, không có những chiếc áo dự trữ, họ chấp nhận mặc những bộ áo mới, cùng với quần, tất, đều cùng một cỡ ấy. Đó là những ngày mùa xuân trước giải vô địch năm 1903. Kể từ lúc đó màu áo sọc đen-trắng trở thành màu áo chính thức của Juventus với tên gọi bianconeri. Những trận thắng cũng đến liên tiếp, nên họ nói rằng màu áo đó mang đến may mắn, và coi đó là màu áo của khí thế hung hãn và sức mạnh tràn đầy. Như một sự sắp đặt của tạo hóa, màu áo của Juventus quay trở về đen-trắng giống như những đội bóng ở Torino khác là Internazionale và Torinese.
Có một câu chuyện vui giữ mối liên hệ giữa Juventus và Notts County hôm nay, cứ mỗi lần các cầu thủ Notts County chơi hay, trên khán đài, những cổ động viên của họ lại cùng nhau hát vang điệp khúc tiếng Anh ‘it's just like watching Juve, it's just like watching Juve’ (cứ như là đang xem Juve, cứ như là đang xem Juve) theo điệu... blue moon. Just like watching Juve, đấy cũng là cái tiêu đề ưa thích của các nhà báo Anh viết bài tường thuật mỗi khi Notts County chiến thắng. Cảm ơn Notts County, giống như cách họ tự hào kể về nguồn gốc màu áo Juventus trên website chính thức của họ, và chúc họ may mắn để trở lại những năm 1900 rất oai ấy.
-------------
Pavelvnr:
Những người Anh và ba lần thách đấu
Sport Club Juventus đã không có mặt trong giải vô địch đâu tiên do FIF tổ chức tháng 5 năm 1898. Ông anh Eugenio Canfari giờ đây cũng không còn hứng thú với bóng đá nữa. Nhường lại vai trò dẫn dắt Juventus cho em trai Enrico, Eugenio đem lòng mình đi yêu những chiếc xe thể thao và trở thành một tay đua thực thụ cùng với việc lập ra nhà máy ô-tô Taurinia trong cái năm 1902 đầy sôi động của làng xe hơi Italia. Lần thứ 2 của giải vô địch của FIF, tháng 4 năm 1899 vẫn vắng bóng Juventus. Nhưng đến lần thứ 3 thì không thể nào vắng mặt. Foot-ball Club Juventus, như cái tên lúc này, đã lớn lên rất nhanh và đạt đến trình độ cũng như tổ chức rất tốt so với các đàn anh Torinese, Ginnastica. Enrico Canfari dần dần thay thế người anh trong vai trò người dìu dắt Juventus, đưa đội gia nhập FIF năm 1890 và tham dự giải vô địch ngay trong tháng 4 năm đó. Lúc này thành phố Torino chỉ còn 3 đội bóng bởi vì Internazionale Torino đã nhập với Torinese dưới cái tên Torinese. Dĩ nhiên Torinese là đội mạnh nhất, yếu nhất lại là Ginnastica chứ không phải Juventus. Bằng chứng là tại vòng bảng khu vực Piemonte, thi đấu vòng tròn hai lượt, Juventus chỉ thua sát nút Torinese 2 trận với tỉ số 0-1 và 1-2, còn lại thắng Ginnastica cả hai trận với tỉ số 2-0. Giải vô địch đầu tiên của Juventus với FIF dừng lại ở vòng bảng của thành phố Torino, chí có Torinese được chơi tiếp. Nhưng như thế cũng là đủ để ghi một dấu ấn quan trọng rồi.
Năm sau xứ Piemonte có thêm Audace Torino, mới thành lập được mấy ngày những đã được một suất đá vòng bảng. Vậy là thành phố Torino có 4 đội trong xứ Piemonte là Torinese, Juventus, Ginnastica và Audace thi đấu bảng vòng tròn một lượt. Vẫn là Torinese chiến thắng, nhưng vất vả hơn nhiều vì phải chơi thêm một trận play-off với Juventus do hai đội cùng được 5 điểm sau 3 vòng đấu. Bấy giờ, Juventus quy tụ được rất nhiều những sinh viên đại học đăng ký tham gia đội bóng. Ở vòng bảng hai đội đã hòa 1-1, còn play-off Torinese thắng 4-1. Hòa 1-1 với Torinese dĩ nhiên là một tiến bộ vượt bậc, mà dẫu sao, Juventus vẫn chưa khẳng định thành đối thủ số 1 tại thành phố Torino, cho đến khi họ mang màu áo mới, bianconeri.
--------
Thực ra thì Foot-ball Club Juventus và Enrico Canfari không phải đợi lâu đến thế để chiến thắng ở một giải đấu nào đó. Giải vô địch của FIF là giải quan trọng nhất trong năm nhưng nó chỉ diễn ra trong vỏn vẹn vài ngày. Gần một năm trời còn lại tất nhiên là họ không ngồi chơi hoặc loanh quanh chơi bóng trong công viên mà tham gia vào nhiều giải đấu phong trào khác. Điển hình nhất là giải đấu giành cho các trường trung học giữa hai xứ Piemonte và Liguria mà chủ yếu là của hai thành phố Torino và Genoa. Ở giải đấu này, ngay từ đầu Juventus đã ba lần liên tiếp lên ngôi đầu từ 1899 đến 1902.
Nhưng khoảng cách giữa giải đấu của các trường trung học và giải vô địch của FIF là một đỉnh cao vời vợi. Juventus, mà nền tảng ban đầu chỉ là những sinh viên trẻ, phải trải qua một quá trình vài ba năm tập luyện và xây dựng nên một đội bóng được coi như một câu lạc bộ có tổ chức đúng nghĩa. Lúc ấy chúng ta mới nói đến những chiến thắng. Cũng có một sự trùng hợp hay một điềm lành nào đó của đất trời, khi Juventus một cách tự nhiên rời xa chiếc áo màu hồng để khoác lên mình hai màu đen-trắng từ 1903. Khi các sinh viên trẻ đã trưởng thành, đội bóng cũng tuyển chọn rất nhiều thành viên là những công dân nước ngoài hoặc làm việc ở Torino. Đó cũng là lúc Giacomo Parvopassu, vốn đã nổi tiếng ở Torino là một luật sư giỏi, trở thành chủ tịch Juventus. Chính Giacomo Parvopassu là người đã giúp những cầu thủ Juventus trong nhiều trường hợp rắc rối với bộ máy quan liêu của xã hội. Nó có thể là bất cứ thứ gì đối với những anh chàng bắt đầu bước vào đội tuổi lao động như những cầu thủ trẻ của chúng ta. Còn chính màu áo đen-trắng là trở thành sức mạnh thực sự. Ngày 1 tháng 3 năm 1903 là một dấu mốc đáng nhớ, Juventus trong màu áo mới đã thắng đội bóng đầu tiên và mạnh nhất Torino, Torinese 5-0!
Giải vô địch của FIF lần thứ 6 có 6 đội được quyền tham gia, gồm Genoa, đương kim vô địch (xứ Liguria), Milan (xứ Lombardia), Andrea Doria (tức Samdoria hôm nay, xứ Liguria). Còn lại là 3 đội bóng của Piemonte: Torinese, Juventus và đội bóng non trẻ Audace. Các trận đấu được sắp đặt theo luật đấu cờ vua hay đấm bốc kiểu cổ. Có nghĩa là đội ĐKVĐ chỉ cần đá đúng một trận chung kết duy nhất để bảo vệ danh hiệu. Các đội khác, phải đá loại trực tiếp để giành lấy vị trí thách đấu với ĐKVĐ Genoa. Milan là đội bóng giải nhì năm trước cũng chỉ phải đấu trận tranh quyền thách đấu.
Kết quả bốc thăm như sau:
- Vòng 1: Xứ Piemonte có 3 đội, Torinese, Juventus, Audace. Torinese và Juventus bốc thăm phải phiếu loại nhau vòng đầu tiên. Audace được vào thẳng.
- Vòng 2: Đội thắng trận Torinese – Juventus sẽ gặp Audace ở vòng 2 để chọn đại diện duy nhất của Piemonte.
- Vòng 3: Đại diện duy nhất của Piemonte gặp đại diện Liguria (tức là Andrea Dorina).
- Bán kết: Đội thắng trận vòng 3 gặp đại diện Lombardia, Milan (giải nhì năm 1902).
- Chung kết: Đội thắng bán kết thách đấu với ĐKVĐ Genoa.
Chúng tôi phải kể ra cả chặng đường mà Juventus đã đi qua của năm 1903, chỉ để hiểu, cái từ mà Enrico Canfari, những cổ động viên Notts County và tất cả sau này vẫn nhắc đến mỗi khi nói về Juventus, hung hãn và mạnh mẽ (aggressivi e forti). Một năm sau 2 trận hòa 1-1 và thua 1-4, Juventus đả bại Torinese 5-0. Ai có thể nghĩ rằng đội bóng mạnh nhất Torino lại phơi áo nặng nề đến như thế trước những cầu thủ như Canfari, Durante, Goccione, Armano... ngay tại sân quảng trường Piazza d’Armi, vốn coi như lãnh địa của họ, ngay trong trận đấu khai mạc. Nhưng đó là sự thật. Khó tin nổi, nhưng đó là sự thật, Juventus đã lớn lên không ngờ thành đội bóng mạnh nhất ở Torino. Cuộc càn quét ở giải FIF chưa dừng lại, vòng 2 Juventus vượt qua nốt đội bóng được vào thẳng Audace với tỉ số 2-1 dù đã bị dẫn bàn trước. Vòng 3, vẫn những chàng trai ấy buộc đội đàn anh Andrea Doria nhận thất bại 1-7 bằng một hattrick của Umberto Malvano trên sân nhà thứ hai Velodromo Umberto I.
Cái cách mà Juventus trở thành đối thủ thách đấu của ĐKVĐ Genoa không dễ thuyết phục hơn, vì ở bán kết, họ tiếp tục hạ á quân AC Milan 2-0 ngay tại Campo dell'Acquabella, sân nhà của AC Milan. Milan với thành phần chủ yếu là những người Anh của huấn luyện viên kiêm cầu thủ ngôi sao từ Nottingham, Herbert Kilpin đấy, đội bóng đã chấm dứt 3 năm liên tiếp vô địch của Genoa năm 1901. Nhưng Juve đã chơi liền 4 trận thắng, ghi 16 bàn và chỉ thủng lưới 2 để giành quyền thách đấu. Dĩ nhiên, đối với bóng đá cổ điển, số lượng bàn thắng nhiều không phản ánh rõ lối chơi hủy diệt, nhưng với những gì các cầu thủ Juventus đã làm, hình bóng hung hãn aggressivi của họ đã bắt đầu.
Nhưng lúc ấy, Genoa, đội bóng thành phố cảng tây bắc Italia mạnh hơn so với phần còn lại của Italia, kể cả AC Milan của Herbert Kilpin. Bởi vì thực ra, Genoa Cricket & Foot-ball Club có thể coi là một đội bóng Anh ở nước ngoài. Họ được sinh ra bởi những người Anh giỏi bóng đá ở thành phố Genova cùng thời điểm với Juventus. Nhưng trình độ của những người Anh thời bóng đá hiện đại sơ khai đã giúp họ càn quét chức vô địch FIF liên tiếp 6 lần trong 7 mùa giải đầu tiên, trừ 1 lần duy nhất phải nhường cho một đội bóng của người Anh khác là AC Milan và chỉ chịu dừng lại ở mãi năm 1905.
Sau khi đả bại Milan 2-0, các cầu thủ Juventus tiếp tục hành trình đến Genova. Trên sân Campo di Ponte Carrega, những người Anh ở Genova đã không chịu cúi đầu như những người Anh ở Milano. Thủ môn kiêm huấn luyện viên người quận Stoke Newington-London, James Spensley, đã không cho những cầu thủ tấn công ngôi sao của Juventus như Umberto Malvano một cơ hội nào. Và Juventus kết thúc hành trình thách đấu người Anh ở Genova bằng trận thua 0-3, kết thúc trận thách đấu đầu tiên giữa họ trong ba lần liên tiếp.
Trở về từ thành phố cảng Genova, các cầu thủ Juventus dường như hiểu rằng, trận thua ở đó lại đem lại bao nhiêu kinh nghiệm quý báu về kỹ thuật và chiến thuật của bóng đá hiện đại. Sức mạnh, forti, của Juventus lớn thêm khiến họ không có đối thủ cùng tầm vóc ở Torino nữa. Tháng 11 năm đó, dịp sinh nhật lần thứ 6, Juventus được mời tham gia giải đấu cup ở Vercelli. Dù tung ra sân đội hình toàn những cầu thủ mới tuyển mộ, nhưng Juventus vẫn dễ dàng đoạt cúp tam hùng Torneo di Trino Vercellese sau khi ghi đến 15 bàn thắng và không thủng lưới lần nào. Một tháng sau cúp tam hùng, Juventus trở về với cúp thành phố Torino (Coppa Città di Torino) cùng với Audace, Andrea Doria và Milan. Kết quả đá loại trực tiếp Juventus tiếp tục thắng Audace 2-0 và Milan 1-0 trong trận chung kết để đoạt cúp này.
Đấy là ba giải đấu ấn tượng đầu tiên của những người đen-trắng bianconeri từ tháng 3 đến tháng 12. Tất cả đều nhận ra một sự khác biệt rõ ràng như khi ta nhìn sự tương phản màu sắc khi những tia nắng bắt đầu đổ tràn lên dãy Alpi vào tháng ba. Nó có màu trắng của băng tuyết, màu đen xanh thẫm của núi và sự đổi thay của Juventus. Khi họ mặc áo hồng-đen, rosaneri, đội còn non trẻ và thường thua tan tác. Nhưng khi khoác lên mình chiếc áo trắng-đen bianconeri, trở về với nguyên gốc của vạn ngàn màu sắc, Juventus có trưởng thành, sức mạnh và những trận thắng mà thường không bị thủng lưới. Điều này có vẻ như một sự lạ lẫm trong những ngày sơ khai của bóng đá hiện đại, lúc mà những trận đấu lần nào cũng ngập tràn bàn thắng. Nhưng ở Italia và Juventus, điều đó dường như không đúng. Nơi đây họ cố gắng ngăn chặn số bàn thua thấp nhất có thể, họ tạo ra một sự khác biệt ngay trong những năm tháng đầu tiên chơi bóng chứ không phải đợi đến khi chiến thuật catenaccio ra đời.
Juventus, một đội bóng được sinh ra trong lòng Torino bởi những người Italia đã dần hình thành nên bản sắc của chính mình và chính bóng đá Italia. Dĩ nhiên họ phải là những người đầu tiên nhận lấy một việc như là được số phận sắp đặt để giương lên cao lá cờ của bán đảo Italia, đạp đổ cái bóng của người Anh ở Milano và Genova. Vì giữa họ và những người Anh còn có lời hẹn thách đấu nữa.
------------
Pavelvnr:
Sang mùa xuân năm 1904, khí thế của Juventus đã lên rất cao và có sức hút lan tỏa ra khắp khu vực dãy Alpi. Đội bóng của thành phố Torino thu hút thêm rất nhiều cầu thủ từ nước ngoài là công nhân, nhân viên, nhưng người đang sống và làm việc ở các nhà máy dệt, nhà máy xe ô-tô ở ngoại ô Torino. Đặc biệt là những người đến từ Thụy Sỹ. Những thành viên mới mang thêm nhiều sức mạnh và cả tiền bạc nữa cho hoạt động của đội. Nhưng tất nhiên, những người lập ra đội bóng hầu hết vẫn theo chân và là dẫn dắt tinh thần cả đội. Danh tiếng của Juventus bay xa cùng với việc chuyển sân nhà từ Piazza d'Armi sang Velodrome Umberto I.
Sau khi trở thành đội đầu tiên tiếp một đội nước ngoài, Juventus lại mở đường cho các đội bóng Italia đi theo chiều ngược lại. Họ được mời đến Losanna (Thụy Sỹ) đại diện cho bóng đá Italia tham gia một giải đấu giao hữu. Cuối năm này, tiếng tăm của đội áo đen-trắng tiến về nước Pháp. Ở sân nhà mới Velodrome Umberto I, khi tổ chức giải đấu giữa các trường đại học với Coppa Universitaria, các cầu thủ Juventus đã nã vào khung thành Olympique Lyonnais của Pháp 9 bàn thắng. Olympique Lyonnais là ai, hẳn nhiều người bây giờ đang yêu mến, đội bóng ấy ra đời sau Juventus 2 năm ở thành phố dệt Lione.
Nhưng năm 1904 tiếp tục chỉ là bản lề cho một cú đạp làm đổ sập bóng dáng của người Anh, những người mà với họ Milian và Genoa đang nghạo nghễ lắm. Vẫn mùa xuân của một năm sau khi thua Genoa 0-3 trong trận trung kết giải vô địch quốc gia, Genoa lại ngồi thảnh thơi đợi Juventus lần lượt vượt qua Torinese (1-0), Milan (1-1, đá lại 3-0) để giành quyền thách đấu theo luật đấu cờ vua. Và lần này, Juventus vẫn chỉ vượt được qua Milan của huấn luyện viên Herbert Kilpin ở bán kết còn Genoa của James Spensley lên ngôi lần thứ 6 trong 7 lần. Tỉ số của trận chung kết không còn chênh lệch là 3-0 nữa, mà chỉ là 1-0. Hai tỉ số cũng giống như một bức tranh vẽ cảnh thủ môn gần 40 tuổi Spensley và đội bóng người Anh của anh khó khăn nhường nào để giữ được chức vô địch trước những chàng trai đầy khát vọng Italia của Juventus. Hay chí ít, đấy không phải là khát vọng của người Anh. Người ghi bàn thắng chọc thủng khung thành thủ môn Luigi Durante, để nứu giữ ngôi vị cho Genoa là một anh chàng hậu vệ Thụy Sĩ có tên là Etienne Bugnion mãi ở giữa hiệp 2. Còn sau này những người góp phần chọc thủng khung thành James Spensley trong cuộc thách đấu lần thứ 3 lại ghi đậm dấu ấn của sinh viên trường trung học Liceo d'Azeglio.
Alfredo Dick là một thương gia Thụy Sĩ có một nhà máy ở khu công nghiệp sợi dệt Torino. Có thể do mỗi quan hệ với những cầu thủ đang là công nhân ở các nhà máy dệt ở đó, Alfredo Dick đã tiếp cận và trở thành nhà bảo trợ đúng nghĩa đầu tiên của Juventus, thay thế cho luật sư Giacomo Parvopassu. Tiền bạc đã nhiều hơn, hợp đồng thuê sân Velodromo di Corso Re Umberto được kí dài hạn, trụ sở được chuyển về nơi khang trang hơn ở số 1 đường Via Donati, lực lượng cũng mạnh hơn. Một vài cầu thủ tài và đã có kinh nghiệm chơi bóng nhiều năm, là người Scozia, Anh, Thụy Sĩ và cả... con trai Alfredo Dick cùng những người làm trong nhà máy dệt của Dick, được tuyển về đội. Đó là Frédéric Dick (con trai Alfredo), Paul Arnold Walty, Ludwig Weber, Jack Diment, Helscot, James Squire và Goodley. Sự thật là nhờ có Alfredo Dick, đội bóng đã được đầu tư đáng kể. Cũng vì thế, dưới sự can thiệp của Alfredo, ít nhất 3 vị trí trong đội hình chính thức đã được thay thế bằng những người của ông mang về (Paul Walty, Diment, Squire). Umberto Malvano đã đào tẩu sang Milan. Dẫu sao họ đã kết hợp với những người giờ đã là cựu sinh viên trường Liceo d'Azeglio để trở thành một đối thủ gây ra cảm giác sợ hãi hơn cho Genoa.
Giải vô địch của FIF mùa xuân năm 1905, Genoa không còn được thảnh thơi ngồi đợi trận chung kết nữa. Luật đấu thay đổi, ba xứ Piemonte, Lombardia và Liguria phải đá vòng loại trước, chọn ra 3 đội đá vòng tròn 2 lượt để tính điểm. Kết quả, ở xứ Lombardia, AC Milan của huấn luyện viên Herbert Kilpin thua bất ngờ đàn em mới nổi Unione Sportiva Milanese tổng tỉ số 9-10 sau 2 trận đi-về. Xứ Liguria, Genoa nhọc nhằn vượt qua đội người Italia cùng thành phố Andrea Doria 1-0 ở lượt về sau khi bị cầm hòa 0-0 ở lượt đi. Còn ở xứ Piemonte, Juventus nhẹ nhàng hơn nhiều, trước giải đấu vài ngày, đối thủ Torinese tuyên bố bỏ cuộc và Juventus được xử thắng cả 2 trận đi-về cùng với tỉ số 3-0.
Vậy là ba đội Juventus, Genoa và Milanese bước vào đấu vòng tròn hai lượt đi-về để giành cúp. Juventus và Genoa đã bất phân thắng bại (lần đầu tiên Juventus làm được trước Genoa) trong cả 2 lượt đi về với tỉ số 1-1 với màn trình diễn xuất sắc của thủ môn Luigi Durante và tiền đạo Luigi Forlano. Theo như những tài liệu sách báo ngày ấy, đội hình chính của Juventus gồm có Thủ môn thợ sơn Luigi Durante, Gioacchino Armano, Oreste Mazzia (sinh viên cao đẳng Politecnico), Paul Arnold Walty (công nhân Thụy Sĩ), Giovanni Goccione (đội trưởng), Jack Diment (công nhân Scozie), Alberto Barberis (sinh viên luật), Carlo Vittorio Varetti (sinh viên xây dựng), Luigi Forlano (sinh viên toán hình); James Squair (công nhân Anh), Domenico Donna (sinh viên luật, người được coi là kiêm hlv từ 1900).
Hầu hết những chàng sinh viên trên là cựu sinh viên trường Liceo d'Azeglio. Trong lúc cây làm bàn Umberto Malvano đã ra đi, anh sinh viên toán hình Luigi Forlano nã vào lưới Genoa mỗi trận một bàn, còn lại thành quả do thợ sơn tài năng Luigi Durante bảo vệ. Giải đấu tưởng như là một cuộc ganh đua quyết liệt giữa một bên là những người Italia của Juventus và một bên là những người Anh của Genoa. Nhưng dường như Genoa lại lo Juventus mà quên mất những anh chàng Milanese, đội đã giành mất quyền chơi của AC Milan. Trong khi Juventus hạ Milanese cả 2 trận (3-0 sân nhà, 4-1 sân khách) thì ở trận cuối cùng Genoa bị Milanese cầm hòa 2-2 ngay trên sân nhà ở Genova và đưa Juventus lên ngôi vô địch. Hôm đó là chiều chủ nhật ngày 9 tháng 4 năm 1905 như tường thuật của tờ La Stampa Sportiva, chưa ai trao một cái cúp và cũng chưa ai nhận cái khiên ba màu scudetto, thực ra ngày đó, người ta trao một chiếc đĩa bạc. Chức vô địch lần đầu tiên sau 8 năm ra đời của đội bóng những sinh viên trường Liceo d'Azeglio. Chiến tích lần đầu tiên sau ba lần hẹn thách đấu có sự đóng góp không nhỏ của ông bầu Alfredo Dick, những người công nhân, và cả US Milanese nữa!
Theo sau đàn anh, đội dự bị của Juventus cũng thắng nốt tại giải đấu lần đầu tiên được tổ chức của họ. Đội dự bị Juventus toàn thắng cả 4 trận trước dự bị Milan và Genoa mà không thủng lưới bàn nào. Quả là một năm toại nguyện. Rồi men say chiến thắng sinh ra những giấc mơ và cũng lại sinh ra những cơn mộng mị của nó. Trong mối quan hệ với những cầu thủ, người mới đến Alfredo Dick mang đến tiền bạc nhưng cũng mang đến những áp đặt quá đáng. Mâu thuẫn trong lòng Juventus bắt đầu nảy sinh từ lúc ấy.
---------
Pavelvnr:
Biến cố và cuộc chia li hằn thù
Bóng đá thành phố Torino chỉ còn lại Juventus phủ cái bóng của mình lên Torinese, Ginnastica và Audace. Ba đội xưa lần lượt tan rã và mờ nhạt có thể do không còn được bảo trợ của các nhà quý tộc khiến giải vô địch năm 1906 chỉ còn duy nhất một đội Torino. Luật thi đấu vẫn như năm 1905, và lần này Milan đã loại được Milanese ở xứ Lombardia để tụ hội với Genoa và Juventus. Thất bại của anh bạn (mới quen) Milanese ở vòng loại hay sự vắng mặt của Luigi Forlano (thay thế bằng một cầu thủ Thụy Sỹ tên Walter J. Streule) như là một điềm báo một năm đầy biến cố của Juventus. Trận đấu mở màn Juventus lại hòa Genoa 1-1 ở Genova, nhưng ở lượt về tại Torino, trận đấu đã phải hủy bỏ giữa chừng khi Juventus đang dẫn 1-0 vì cổ động viên của Genoa tràn vào sân. Ban tổ chức quyết định rời trận lượt về sang sân trung lập ở Milano và Juventus thắng 2-0.
Cuối cùng thì Milan mới là đội khát khao trả nợ Juventus hơn là Genoa. Trong hai trận gặp Milan, Juventus chỉ thắng được một (2-1) và thua một (0-1). Tổng kết quả sau hai lượt đi-về Juve và Milan cùng được 5 điểm (thắng 2, hòa 1, thua 1). Ngày ấy chưa có một luật phức tạp là tính chỉ số phụ, btc quyết định sắp xếp thêm một trận chung kết trên sân Velodromo Umberto I. Oái oăm thay, đến cả trận chung kết này, hai đội lại hòa nhau 0-0. Ban tổ chức lại phải sắp xếp một trận đấu nữa, trên sân trung lập. Nhưng vấn đề là sân nào?
Khi FIF quyết định rằng, đó là Campo di Via Comasia, sân nhà của Milanese ở thành phố Milano, thì Juventus đã phản đối quyết liệt bằng một tuyên bố gửi đến FIF với nội dung:
- Ban lãnh đạo Juventus rất phản đối việc lựa chọn sân của Milanese là sân trung lập. Bởi vì một sân được coi là trung lập không chỉ là thuộc đội bóng khác mà nó phải có các điểm trung lập khác nữa, như là cùng thuận lợi hay không thuận lợi với cả hai đội một cách thỏa đáng. Sân của Milanese đặc biệt không đạt được điều này bởi vì:
- Thứ nhất, Juventus phải chịu mệt mỏi vì di chuyển (không tiện lợi như ngày nay - www.badamgia.com) từ Torino đến Milan. Thứ hai, đội AC Milan quá hiểu rõ sân bóng của Milanese. Thứ ba, AC Milan được lợi bởi sự cổ vũ rất đông đảo của những người Milano.
- Vì những lý do đó, chủ tịch Juventus cho biết nếu liên đoàn không rút lại quyết định, Juventus sẽ rời khỏi giải đấu.
Nhưng FIF không thay đổi quyết định, Juventus không chơi lại trận chung kết, và Milan được xử thắng 2-0. AC Milan, đội bóng đã thua Juventus quá nhiều kể từ ngày hai đội gặp nhau, nhận được chiếc đĩa bạc chiến thắng, và người ta có thể cho rằng mối tình hận giữa Juventus và Milan bắt đầu từ ngày đó. Nhưng cũng có thể sớm hơn, từ những trận thua liên tiếp của Milan trước đây, và cũng có thể từ năm 1902, tại giải Coppa Città di Torino cuối tháng 10 đầu tháng 11 năm 1902. Lần đó đội khách mời Milan vào tới chung kết gặp Juventus ngày 2 tháng 11 trên sân Velodromo Umberto I. Sau thời gian 90’ chính thức, hai đội hòa 2-2. Đá thêm hiệp phụ, lại hòa 3-3. Trọng tài quyết định gọi hai đội chơi tiếp theo một luật tựa như bàn thắng vàng. Nhưng các cầu thủ Milan đã phản đối không hiểu vì lí do nào đó, rời khỏi sân bóng và chiến thắng được dành cho Juventus. Kịch bản trớ trêu dường như lặp lại, nhưng dĩ nhiên là quyết định không thi đấu và mất đĩa bạc ở giải vô địch của FIF còn tiếc nuối hơn nhiều so với Coppa città di Torino.
Ngay từ giải đấu đầu xuân, Juventus đã gặp khá nhiều vấn đề như thế. Rạn nứt trong lòng đội bóng bắt đầu lớn dần lên khi những thành viên là sinh viên lập ra đội bóng đặt dấu hỏi về vai trò của Alfredo Dick, nhất là sau lần phá ngang giải vô địch của FIF. Alfredo Dick bị kết tội là độc đoán chuyên quyền. Sau giải đấu ấy, đối với đội bóng, việc Alfredo cho mình quyền được sắp xếp đội hình thi đấu (vốn thuộc về Domenico Donna), đưa vào đội chính nhiều người làm của ông ta, thậm chí cả con trai Frédéric Dick, là điều khó chấp nhận. Alfredo Dick bị đẩy vào nhóm thiếu số, điều này đã làm Alfredo cảm thấy tức giận. Mùa thu năm ấy, tháng 11, đội Juventus vô địch năm 1905 chơi những trận đấu cuối cùng với nhau tại Coppa Luigi Bozino với Torinese và AC Milan. Có thể chính trong giải đấu này (Juventus thắng Torinese 8-0 và AC 1-0), quan hệ giữa những sinh viên cũ và Alfredo Dick từ dạn nứt chuyển sang đổ vỡ tan tàn.
Sau nhiều cuộc tranh cãi nảy lửa, cha con Dick đã rời bỏ Juventus. Sau này, nhiều người nói rằng, nguyên nhân chính của đổ vỡ trên là việc một nhóm người muốn chuyển Juventus ra khỏi thành phố Torino. Đối với những người ủng hộ Dick, nhóm đó là những sinh viên. Với những người còn lại, chính Dick mới là người muốn mang đội bóng ra khỏi Torino và thậm chí đổi cả tên khác. Hoặc giả đó chỉ là câu chuyện bịa đặt sau này để họ bôi nhọ lẫn nhau và lừa phỉnh cổ động viên ở Torino. Chỉ có một điều là sự thật, để trả thù, Alfredo Dick đã thành lập nên Foot-ball Club Torino ngay sau đó, ngày 3 tháng 12 năm 1906.
Alfredo Dick rời đi kéo theo tất cả những gì ông mang đến. Tiền bạc, các cầu thủ công nhân, trụ sở câu lạc bộ và không lâu sau, cả hợp đồng thuê sân Velodromo Umberto I dài hạn cũng chấm dứt. Với tất cả những thứ đó (trừ Jack Diment và James Squair vẫn ở lại Torino), chiêu nạp thêm một số cầu thủ của Torinese vừa tan rã cùng vài người khác, thế là Foot-ball Club Torino ra đời. Lật lại câu chuyện của dăm cổ động viên AC Torino hôm nay, họ tự hào rằng Torino ra đời cả chục năm trước Juventus (vì có đóng góp của Torinese). Thật là một điều tự hào có thuyết phục nhỏ nhoi. Nhưng thôi, hãy kệ Alfredo Dick và những người AC Torino, hãy coi đó như một cuộc chia li. Sau này, lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất, những con người ấy lại hợp sức với nhau là năm 1909, dưới cái tên Torino XI và thi đấu ở giải Trofeo sir Thomas Lipton cùng các đội bóng Đức, Anh, Thụy Sỹ. Giải đấu đó Torino XI không vào đến chung kết, dĩ nhiên rồi, những người đã chia tay nhau, khi cùng diễn lại một vở kịch, có bao giờ là kịch hay... Chỉ có những cuộc đối đầu giữa họ, giờ gọi là Derby della Mole (theo tên ngọn tháp gạch Mole trong thành phố) của tình thù là ấn tượng.
Navigation
[0] Message Index
[#] Next page
Go to full version