"Hạnh phúc đựng trong một tà áo đẹp..."(1)
Có một lúc nào đó bạn tự hỏi lòng mình, "hạnh phúc là gì hở nhỏ?", là được sẻ chia tình cảm đơn sơ, là được đi dạo mát dưới hàng cây xanh lá, là được ngắm nhìn nhìn những ô cửa sổ mùa đông dịu dàng, được nếm hương vị ngọt ngào của một cây kem nhiều màu... Và lúc ấy bạn tự nhủ với lòng mình rằng đó là những niềm vui của trẻ thơ hay đúng hơn là của ảo ảnh vô nghĩa, điều mà đã làm cho chị Thuỳ Trâm (2) cứ day dứt "tình cảm tiểu tư sản" mãi không thôi...Tôi không biết chắc điều đó là đúng hay sai, tôi không biết chắc chắn rằng khi tôi đến với JFC, tôi có những cảm xúc gì, phải chăng đó là những cảm xúc chẳng có một ý nghĩa trong cuộc sống thực tại ... Nhưng tôi biết, dù một ngày kia tôi có băn khoăn một lần nữa, tôi vẫn tự nhủ lòng mình "không phải hạnh phúc đựng trong một tà áo đẹp"...
Tình cảm, hạnh phúc cũng có nhiều cung bậc khác nhau, và cả những cảm nhận về nó cũng mang đến cho con người bao nhiêu trăn trở, bao lần giật mình, bao lần hối hận, bao lần tiếc nuối. Nhưng những gì chân thành nhất, lắng đọng nhất lại là những thứ mà mãi mãi ta trân trọng, mãi mãi ta yêu thương... Những điều ấy chỉ có ở nơi lắng sâu nhất của tâm hồn, của cuộc sống hàng ngày mà thôi... Liệu đó có phải là tình cảm đơn giản như việc bạn hâm mộ một ca sĩ, một doanh nhân hay một đội bóng nào đó không?! Liệu đó có phải là những lúc trẻ con bạn bật khóc khi đội bóng yêu quý của mình thua trận không?!
Tôi đã bật cười khi lật lại một trang báo thể thao từ năm 1998, khi ấy, một ông lão là fan cuồng nhiệt của Bayern Munich đã có ước vọng cuối cùng của cuộc đời là in màu cờ của đội bóng ấy lên... quan tài của mình! Có lần tôi đã băn khoăn khi nghe câu chuyện một cổ động viên người Tây Ban Nha đi cùng trời cuối đất với chiếc trống bên mình xem đủ các trận đội bóng mình yêu quý thi đấu. Hay đơn giản như ở đây, đôi lúc tôi cảm thấy nhạt thếch khi một ai đó nhăn mặt khổ đau với đôi mắt tỏ ra mãn nguyện rằng "ôi, tôi yêu JFC nhiều lắm, đó là gia đình của tôi..." Tất cả những ấn tượng ấy làm tôi nhớ đến những câu nói ngạc nhiên pha chút mỉa mai của những người xung quanh về những thứ gọi là "niềm đam mê" của chúng ta. Họ, những con người mà cuộc sống không có nhiều góc cạnh, không có những thứ gọi là "tình cảm tiểu tư sản" mà chúng ta không thể phủ nhận là chúng ta có rất nhiều...
Ở bên kia, có một thực tế tàn nhẫn rằng, với tình yêu bóng đá nói chung, một cầu thủ hay một đội bóng nói riêng nào đó, đôi khi bản thân những tifosi cuồng nhiệt nhất, trung thành nhất lại bị phản bội bởi chính đội bóng hay những cá nhân yêu quý của mình, bởi những ông chủ, những con người không đơn thuần coi bóng đá là một niềm đam mê, một trò chơi như chúng ta hằng mong mỏi. Chuyện kể rằng người ta đã dựng nên một huyền thoại sống về các cầu thủ Dinamo Kiev với "trận cầu sinh tử" trước quân đội phát xít Đức trong thế chiến II ở Ucraina..."Cả đội bóng đã bị ép phải thi đấu với quân đội phát xít Đức, đã bị bắn ngay sau trận đấu vì đã dám vì tinh thân dân tộc bất khuất Ucraina mà giành chiến thắng". Bao nhiêu lớp thanh niên đã nhìn vào huyền thoại ấy bằng ánh mắt và trái tim xúc động, cuối cùng, cũng chỉ là một vở kịch mà người ta đặt ra để cổ vũ, để tôn vinh chủ nghĩa anh hùng, để khơi gợi những trái tim Dalko...
Biết bao lần, con tim các tifosi đau nhói gào thét lạc đi giữa những sân vận động bao la mong cho đội bóng yêu quý của mình vượt qua khó khăn và thất bại ê chề thì ông chủ tịch lại điềm nhiên bòn rút những đồng tiền khốn khó của đội bóng ấy mà âm thầm chuyển vào tài khoản của mình với nụ cười ruồi. Biết bao lẫn, những người yêu bóng đá chân chính chua xót quay lưng lại với chính "tôn giáo" của mình, khi các cầu thủ hay những ông chủ mang những quyết định thiếu văn hoá hay chẳng chút gì mang sắc thái bóng đá mà áp dụng vào mỗi trận đấu, rồi gật đầu tán thưởng với câu nói của con-Người-được-kính-trọng C. Menotti: "quả bóng chỉ đẹp và thông minh khi nó trong chân các cầu thủ, khi nằm trong tay các quan chức nó trở thành quả bóng ngu dốt!".
Có một thực tế tàn nhẫn khác làm ta giật mình như vừa tỉnh cơn mê, một ngày kia đội bóng chúng ta yêu quý sụp đổ, bị xoá tên khỏi bản đồ của bóng đá thế giới. Một ngày kia, bóng đá, thứ mà chúng ta coi là "tôn giáo", là "lẽ sống" của mình không còn được coi trọng... Chúng ta vẫn phải tiếp tục bước đi giữa bao bộn bề cuộc sống của chính mình. Bởi quá khứ, hay tình yêu có vẻ nhạt nhoà ấy không thể, hay chưa thể nuôi sống cái thân xác đang vật vã để sinh tồn theo bản năng của chúng ta... Những kỉ niệm, những yêu thương chắc sẽ bị xoá đi trong kí ức hay cất vào một khóc khuất nào đó của trái tim, lặng lẽ như chiếc là mùa thu ép trong cuốn sổ chép nhạc của tuổi học trò đã xa. Nó cũng giống như câu chuyện về cô hàng xén tủm tỉm cười thẹn thùng và hạnh phúc cả buổi chợ với tập thơ Nguyễn Bính trong tay. Nhưng cuối buổi chợ, cô lại lũi thũi trở về căn nhà vách đất dột nát, chạy đôn chạy đáo kiếm đủ miếng cơm cho đứa con nhếch nhác của cô qua cơn đói đang gào khóc...
Tất cả những điều ấy sẽ khiến ta bao lần phải tiếc nuối, bao lần giật mình mà tự vấn lòng mình rằng chẳng lẽ tất cả những tình cảm mà chúng ta dành cho bóng đá, Juventus, JFC lại nhạt nhoà đến thế?! Không, dù đã nấc lên như sắp bật ra tiếng khóc nghẹn ngào, dù một phút thất thần của con tim yếu đuối, ta vẫn tự nhủ lòng mình để dũng cảm khẳng định với chính mình rằng "ta đã đúng, đã thực sự hạnh phúc, không phải hạnh-phúc-nhạt-nhoà, đã có được những tình-cảm-chân-thành nhất khi gửi gắm cả lòng mình ở nơi ấy, với những con người ấy... Vì tất cả mới chỉ là bắt đầu...
(cont...)
Alt-F4: Bé cố gắng đẩy nhanh tiến độ chút nhé! Đang mong tin ở mục này hơi bị nhiều đấy. Nguồn của các bài viết này ở đâu vậy ? TTVN ?
Cõng em chạy cái đã, còn phải đi hóng gió biển lấy cảm hứng