Để các anh chị em hội viên có đầy đủ thông tin, Ôn-Ép-4 xin chép lại những bài viết, những cảm xúc của các hội còn lại. Qua đó, chúng ta hiểu nhiều hơn...Cảm ơn các Bạn
[div align=\\\"center\\\"]Bài 1: Cần lắm những tấm lòng ![/font][/div]
Bài viết của congtuocbongdem - .:: Manchester United in Viet Nam (manutdvn.net)
Phù, thế là chuyến đi đã kết thúc !
Một ngày vất vả với bao nhiêu chuyện và bao nhiêu cảm xúc ! Xin chia sẻ cùng các fan M.U tại manutdvn.net…
Sau một chặng đường dài, chúng tôi đã đến được với địa điểm đầu tiên trong hành trình đã được ấn định sẵn trong chương trình từ thiện. Đó là một ngôi chùa, nhưng một phần đất còn lại của chùa được xây dựng như một trường học và khu nhà ở dành cho các em tại đây.
Được các thầy dạy của Trường Mồ Côi Long Hoa chào đón, chúng tôi cảm nhận được không khí chào đón rất nhiệt tình mà toàn thể Thầy Cô cũng như các em tại đây dành cho đoàn. Nhóm đại diện chúng tôi ngồi trò chuyện cùng với Bố (một thầy dạy các em tại đây, nhưng luôn được các em gọi cái tên thân thương là “Bố”), chúng tôi hiểu được những khó khăn mà Trường đã gặp phải, rồi những vất vả mà các thầy tại đây phải đối mặt hằng ngày. Tuy nhiên, kết thúc câu chuyện, khi nói về những thành quả của Trường, trong mắt Bố ánh lên những niềm tự hào khi công bố số lượng các em mồ côi tại đây đã vượt qua hoàn cảnh khốn khó, học hành thành tài và đang từng bước trở thành những công dân có ích và có giá trị cho xã hội.
Rồi Bố dẫn đoàn đi tham quan Trường, cơ sở vật chất ở đây khá tốt dành cho các em, đây quả là một nỗ lực rất lớn và rất đáng biểu dương của các vị sư (bảo trợ cho Trường) và đội ngũ thầy cô giáo, nhân viên tại đây. Chúng tôi mừng vì điều đó, tuy không có được ngôi nhà ấm cúng dành cho riêng mình, nhưng ở đây, các em cũng phần nào được chăm sóc chu đáo.
Gõ kẻng tập trung ! Bố gõ kẻng và kêu gọi các em tại Trường tập trung lại để chào đón đoàn. Thật là ngạc nhiên, các em nghe hiệu lệnh và rất nhanh, ngoan ngoãn tập hợp, có một vài em còn nhỏ, mãi vui chơi, tập hợp trễ đã bị Bố mắng yêu, các em gãi tai hối lỗi trong rất ngây thơ và tội nghiệp.
Rồi chúng tôi cùng các em vào hội trường của Trường sinh họat, vui chơi. Đầu tiên, theo nhã ý của toàn đoàn, các thành viên của đoàn sẽ mỗi ngừoi cầm một bịch bánh, bịch kẹo phát cho các em, để tránh hỗn loạn, đã dặn trước là các em xếp hàng trật tự, nhưng khi thấy các anh các chị cầm trên tay những món quà mà chúng rất thích, các em cứ như đàn ong vỡ tổ, ào ra xúm vào các anh các chị để vòi bánh, vòi kẹo ! phát cho các em và chúng tôi cứ thấy nghẹn ngào trong niềm vui, những chiếc bánh nho nhỏ thôi, những viên kẹo bé tí thôi, đã làm cho các em vui lên đến thế rồi !
Vui chơi một lát, đã đến giờ cùng các em ăn trưa. Trước lúc ăn trưa, Bố đã một lần nữa cảm ơn đoàn. Bố đã nói với các em rằng : "Mấy tháng rồi chúng ta mới được ăn ngon thế này phải không các con? Các con hãy cảm ơn các anh chị đã cho các con ăn đi nào!". Trên bàn ăn, mỗi người có một phần ăn đựng trong dĩa, độ chừng hai chén cơm, một ít giá xào với gan heo, một miếng thịt ram, mấy miếng da heo luộc. Mỗi bàn có 2 tô canh cải. Tất cả chỉ có thế ! Chúng ta sống trong cảnh sung sướng chắc có lẽ chưa bao giờ phải ăn một đĩa cơm như thế. Quả thật, với một người quen sống trong sung sướng, có bố có mẹ thì bữa ăn đó sẽ không thèm ăn vì quả thật cơm khô và rất khó ăn. Nhưng các bạn sẽ ứa nước mắt khi thấy các em cố gắng ăn thật nhanh, thật ngon miệng như sợ ai ăn tranh mất phần. Chúng tôi thấy thế, đã nhường các suất ăn của mình (mỗi người được 2 suất ăn) cho các em bàn bên cạnh, các em nhận mà mừng lắm, tuy nhiên lại hơi ái ngại, chắc là sợ Bố la đây !
Sau buổi cơm trưa, một số Admin và thành viên của các hội ngồi lại trò chuyện, giao lưa với nhau rất vui vẻ, riêng tôi và một số thành viên manutdvn.net cũng như Admin của Arsenal và hai thành viên của Juventus thì rủ các em ra sân…vờn bóng. Vui thật ! lâu quá mới đá banh lại, nhưng được chơi với các em làm mình cảm thấy như…trẻ ra ! vờn chán, chúng tôi rủ các em chia phe đá banh. Các em hào hứng lắm, tham gia rất nhiệt tình, đá cũng rất…máu lửa !( hic, làm tôi bị sưng vù chân do “dám” lừa bóng qua các em). Tôi có hỏi các em là tại đây các em có được chơi đá bóng hay không, các em nói rằng rất thích và thỉnh thoảng mới được đi, hôm nay đá với các anh, tụi em vui lắm ! Phù, mệt thật, đau chân thật, nhưng nghe các em nói thế thì lòng bỗng như thấy nhẹ hẳn ra !
Rồi cũng đến giờ tạm biệt các em để đoàn lên đường sang thăm một Trường mồ côi khác. Xỏ giày, chuẩn bị đồ đạc ra về mà sao lòng tôi có cảm giác rất lạ, mới vui chơi với các em đó, tự nhiên bây giờ lại đi mất rồi. Chúng tôi đến chào các em về, chạy xe được một chút, quạy lại nhìn các em từ xa mà sao thấy buồn và thương cho các em, những ánh mắt nhìn về phía chúng tôi từ xa của các em như nói lên quá nhiều điều, nhìn những người có hoàn cảnh tốt hơn mình, có ba có mẹ, các em chắc hẳn đang rất tủi thân…
Thế rồi cũng đến địa điểm thăm cuối cùng, lần này là Trường mồ côi dành cho các em nữ, cũng như các em tại Trường dành cho nam, các em có được nơi ăn ở, học tập khá tốt do nhà chùa hỗ trợ. Lần này, do đoàn đã khá vất vả và mệt nên các hoạt động chủ yếu ở đây là tặng quà và có một buổi vui chơi ngoài sân trước của chùa.
Chúng tôi đã tranh thủ để vào thăm chùa và tận hưởng một chút không khí tĩnh tâm vô cùng quý báu trước tượng Phật, ngồi và ngắm các em vui chơi bên ngoài, vừa thấy thương các em ,vừa thấy trong lòng có chút niềm vui. Vui vì đã đem lại cho các em những giây phút vui vẻ, vui vì đã làm đuợc một việc tốt !
Cần lắm, các em cần lắm những tấm lòng như vậy, để các em có thêm động lực phấn đấu, vươn lên trong cuộc sống, và chúng ta, những người may mắn hơn các em khi bên cạnh có cha, có mẹ, hãy hành động, dù chỉ bằng một cử chỉ, một nụ cười, để mang lại cho các em một niềm tin – Niềm Tin Vào Tương Lai !