Những anh chàng sinh viên ở công viên ValentinoEnrico Canfani viết trong cuốn sách
Storia del Foot-ball Club Juventus di Torino (câu chuyện về câu lạc bộ bóng đá Juventus ở Torino, xuất bản năm 1915, một năm sau khi Enrico Canfani chết trong cuộc chiến tranh giữa quân đội Italia và liên quân Áo-Hungaria):
“Trong năm 1896, một nhóm sinh viên của trường trung học Liceo d'Azeglio sau khi kết thúc tiết học buổi chiều thường đến đại lộ Duca di Genova, rồi đặt những cuốn sách xuống ghế băng và chơi ‘barra’. Sau đó họ bắt đầu với trái bóng: một vài cư dân nước ngoài sống ở Torino chơi bóng đá đầu tiên trong sân Valentino (ở công viên Parco del Valentino bên bờ sông Po -
www.badamgia.com) có mái che dùng cho môn hockey trên băng và trượt băng, sau đó là quảng trường Piazza d’Armi. Họ đã lập nên FC Internazionale mà sau này mang tên Torinese. Với nhiều đội bóng đầu tiên đã được lập ra, chúng tôi cũng cần phải có một đội bóng và những sinh viên đã quyết định lập ra nó vào mùa thu năm 1897. Đó là những chuyện thật về sự bắt đầu của Juventus.”
Liceo d’Azeglio là một trường trung học Torino mang tên nhà quý tộc uyên bác của thành phố Torino, Massimo d’Azeglio, nơi giảng dạy cho sinh viên ngôn ngữ, triết học cùng văn học cổ Latin và Hy Lạp. Những sinh viên như Enrico Canfani sẽ học ở đây trong 5 năm cuối cùng của các cấp học ở Italia hồi ấy. Nghĩa là họ chỉ từ 14 đến 18 tuổi, những thanh niên rất trẻ mà với lòng nhiệt tình của mình có thể làm mọi thứ. Không ai biết trước bóng đá, họ đã chơi ‘barra’ là cái gì trên đời này, có thể là một từ tiếng lóng ở Torino cuối thế kỉ 19, để chỉ một môn thể thao nào đó, cũng có thể là ‘bóng đá ma’ chẳng hạn. Và ngày 1 tháng 11 năm 1897, sẽ là một ngày bình thường nếu như Enrico Canfani và những anh bạn thanh niên không tụ tập như mọi khi và quyết định lập ra một đội bóng. Họ gồm có
Eugenio Canfari, Enrico Canfari, Gioacchino Armano I, Alfredo Armano, Luigi Gibezzi, Umberto Malvano, Vittorio Varetti, Umberto Savoia, Domenico Donna, Carlo Ferrero, Francesco Daprà, Luigi Forlano, Enrico Piero Molinatti. Tất cả đều là những sinh viên người Italia và đều say mê bóng đá.
Nhưng đội bóng cũng cần có một nơi để gặp mặt tụ hội mà không phải trong công viên hay ngoài đường. Rất may, gia đình anh em Enrico và Eugenio Canfani có một cái xưởng xe đạp ở số
42 Corso Re Umberto và sẵn sàng dành nó cho những người anh em. Không còn gì tuyệt vời hơn cho dù căn phòng thật ra không được tiện nghi nhiều lắm. Nó tối lờ mờ vì thiếu ánh sáng và chỉ có mỗi chiếc ghế băng dài là chỉnh tề. Và trên chiếc băng ghế dài ngày ấy, bây giờ được giữ làm một vật kỷ niệm đáng được trân trọng tại khuôn viên trụ sở Juventus, diễn ra một cuộc tranh cãi sôi nổi khác: đặt tên. Dĩ nhiên là một đội bóng thì cần có một cái tên và mỗi người lại có một ý tưởng khác nhau. Sau một cuộc tranh cãi quyết liệt rồi mất vài vòng bỏ phiếu, ba cái tên sau được đưa vào vòng bỏ phiếu cuối cùng: Società Via Fort, Società Sportiva Massimo d’Azeglio và
Sport Club Juventus.
Trong ba cái tên này, có lẽ Sport Club Juventus là cái tên kém hấp dẫn hơn cả. Nó được ghép từ một nửa tiếng Anh (Sport Club) và một nửa có nguồn gốc Latin (Juventus). Vẫn theo lời kể của Enrico Canfari thì “Cái tên cuối cùng này thì ít người thích, vì nó nghe như được gán ghép một cách áp đặt. Tôi cũng thuộc nhóm phản đối cái tên này, vì đối với tôi, có vẻ cái tên Juventus không phù hợp với những người lớn. Nhưng tôi đã nhầm, Juventus (theo tiếng Latin là ‘thanh xuân’, ‘tuổi trẻ’ –
www.badamgia.com) không phải có ý nghĩa là chưa lớn mà đã trưởng thành rồi. Vì thế quyết định cuối cùng mọi người lấy cái tên Sport Club Juventus”.
Ai là người đã thuyết phục tất cả những sinh viên ngôn ngữ và lịch sử Latin chọn cái tên Juventus bằng giải thích về ý nghĩa của từ đó, nếu không phải là Enrico, trong khi những tư liệu bây giờ đều cho thấy Sport Club Juventus là cái tên ít người thích thú nhất? Cũng không ai biết được, mà cuối cùng tất cả phải đồng ý một điều như Enrico đã viết sau này, Juventus trở thành một tài sản đáng giá. Như một sự bắt đầu khá lờ mờ đúng nghĩa đen, chắc họ cũng khó nghĩ rằng việc đó sau này trở thành một sự kiện đáng đáng nhớ. Đối với những thanh niên ấy, thành lập một đội bóng chỉ để chơi và được thi đấu.
--------------------
Vì một nguyên nhân nào đó, Sport Club Juventus đã không có mặt trong cuộc họp thành lập liên đoàn bóng đá Italia FIF vào tháng 3 năm 1898 mà chỉ có 5 đội bóng khác ở Torino, Alessandria và Genova. Đương nhiên, 2 tháng sau đó đội bóng non trẻ này cũng không có mặt trong giải vô địch đầu tiên tổ chức bởi FIF. Nhưng không vì thế mà Sport Club Juventus không phát triển mạnh. Từ ngày được lập ra, Juventus liên tục tăng nhanh quân số và được nhắc đến ở Torino một cách coi trọng và thu hút sự chú ý từ các đội bóng khác. Cũng bởi vì số lượng thành viên tăng nhanh, cái xưởng xe đạp tối om của anh em nhà Canfani không còn đủ rộng rãi nữa. Tìm được một cái nhà mới ra dáng một trụ sở rõ ràng là một việc đau đầu đối với những sinh viên ở bất cứ thời đại nào mà không trừ Torino những năm cuối thế kỷ 19. Enrico Canfari gọi đó là “ác mộng ban đêm trong đầu những chàng trai trẻ”.
May mắn cuối cùng anh em Canfari cũng tìm được một nơi khác, với 4 phòng, một sân nhỏ, một mái hiên, một gác xép và được uống nước miễn phí từ vòi rửa. Căn nhà ấy ở số
4 Via Piazzi, quận Crocetta. Trong khoảng một năm kể từ khi ra đời, sân bóng chủ yếu của đội là ở công viên Parco Valentino mà con đường Duca di Genova chạy dọc bên cạnh, ngay gần trường Liceo d’Azeglio. Năm 1899, AC Milan ra đời với người đội trưởng sinh ra tại thành phố Nottingham, Herbert Kilpin, nhưng với các Juventini, năm đó được ghi nhớ là lần đâu tiên Sport Club Juventus đổi tên. Không phải đổi cái tên Juventus mà đổi Sport Club thành Foot-ball Club. Như Canfari kể lại vẫn trong cuốn Storia del Foot-ball Club Juventus di Torino, “kể từ lúc này chỉ có bóng đá chiếm hết thời gian hoạt động của chúng tôi. Một đều dễ hiểu để đổi cái tên ban đầu bằng cái tên như hôm nay (tức là năm 1914 -
www.badamgia.com) Foot-ball Club Juventus hoặc đơn giản là Juventus. Tên này bây giờ, thực sự là một tài sản đáng giá bởi lẽ như các bạn thấy trong các đội thể thao, việc trùng tên thì rất nhiều, nhưng Juventus chính thức thì chỉ có một mà thôi: là của chúng tôi”.
Đổi tên không chỉ đơn giản là cái tên, nó khẳng định thương hiệu của một đội bóng, thời gian này cũng chính là lúc Juventus được nhận được nhiều lời mời gọi từ Alessandria, Milano và Genoa. Các cầu thủ trường trung học không chơi ở công viên Parco Valentino nữa mà chuyển đến sân bóng ở quảng trường Piazza d’Armi, nơi mà FC Internazionale Torino, Ginnastica vẫn thường thi đấu. Có thể tạm hiểu rằng Juventus đã đạt đến cùng trình độ như Genoa, Ginnastica hay Internazionale Torino. Thậm chí Juventus còn là đội đầu tiên tiếp một đội nước ngoài ở Torino, đó là Montriond di Losanna đến từ Thụy Sỹ.
Thuở bình minh của Juventus đã mở ra trước mắt chúng ta cái tên đầu tiên, sân bóng đầu tiên, nơi hội họp đâu tiên và những đối thủ đầu tiên. Vậy còn màu áo? Nhiều tài liệu ngày nay cho rằng màu áo đầu tiên của Juventus là màu áo hồng nhưng không hẳn là như thế. Để đến lúc cả đội khoác lên mình một bộ đồng phục là cả một quãng thời gian kha khá. Ban đầu dĩ nhiên là họ chỉ chơi bóng với những chiếc áo trắng sinh viên. Cho đến lúc Juventus nhận được lời mời của Foot-ball Club Torinese. Các cầu thủ Juventus gần như không tin rằng mình có thể chơi được với những cầu thủ bóng đá thực thụ này, thậm chí nghĩ đội Torinese dường như to và khỏe hơn. Lo lắng, bởi vì qua những trận đấu đầu tiên của Juventus, họ thua liên tục. Nhưng với mỗi cầu thủ lại tập luyện hăng say hơn và tạo dấu ấn tinh thần rất tốt. Juventus chấp nhận thử thách chơi với Torinese với đội hình 11 người. Họ cần một bộ áo đồng phục cho trận đấu này, là gì được đây? Cottone, vải bóng flanella, hay là áo len? Cuối cùng, Juventus chọn vải lanh cottone mỏng màu hồng, quần thụng màu đen. Đó là những chiếc áo mà họ mặc mãi đến năm 1902. Thế nên biệt danh đầu tiên của những anh chàng sinh viên Juventus là rosaneri như đội U.S Città di Palermo ngày nay.
Rosaneri, màu hồng đen, không rõ có hợp với chữ thanh xuân Juventus hay không (có lẽ là không) nhưng hình như người Torino không thích cái màu này. Có một sự trùng hợp ngẫu nhiên hay được sắp đặt, cả hai đội ra đời sớm nhất Torino là FC Nazionale Torino và Torinese đều mang áo sọc đen trắng, bianconeri. Chuyện nhiều người kể rằng những chiếc áo dài tay màu hồng này là do cha của một cầu thủ trong đội may và cấp cho đội. Những chiếc áo này có một vấn đề nho nhỏ, mà nghĩ lại là cả vấn đề lớn với những chàng sinh viên: phai màu. Cứ chơi một thời gian thì chúng lại phai màu sau mỗi lần giặt rồi chuyển sang màu trắng. Những chàng sinh viên không thể có tiền để may áo liên tục như thế, họ nghĩ đến cách đặt những chiếc áo chất lượng hơn, rắn rỏi hơn và cậy nhờ đến anh bạn
John Savage, có người nói là một lái buôn vải dệt, làm việc cho một nhà máy sợi ở Torino.
John lúc này là một thành viên trong đội nhưng anh ta là người Anh và có quen biết với một số bạn bè ở Nottingham. Mọi người đồng ý đổi một loại áo mới và anh chuyển lời đề nghị đến một người bạn ở Nottingham cùng với yêu cầu về những chiếc áo trắng viền đỏ như của đội
Nottingham Forest. Nhưng bạn anh là một cổ động viên của Notts County, đội bóng lâu đời nhất ở giải vô địch Anh, vô tình hay cố ý đã gửi nhầm gói hàng có mang những chiếc áo của kình địch Nottingham Forest là
Notts County đến Torino.
Ở Torino, khi mở gói hàng ra, các cầu thủ Juventus mới thấy mười lăm bộ có cổ với hai màu đen-trắng Notts County, tất cả cùng một size như nhau và không như dự định. Vậy mà giải vô địch đã đến cận kề rồi, không có những chiếc áo dự trữ, họ chấp nhận mặc những bộ áo mới, cùng với quần, tất, đều cùng một cỡ ấy. Đó là những ngày mùa xuân trước giải vô địch năm 1903. Kể từ lúc đó màu áo sọc đen-trắng trở thành màu áo chính thức của Juventus với tên gọi bianconeri. Những trận thắng cũng đến liên tiếp, nên họ nói rằng màu áo đó mang đến may mắn, và coi đó là màu áo của khí thế hung hãn và sức mạnh tràn đầy. Như một sự sắp đặt của tạo hóa, màu áo của Juventus quay trở về đen-trắng giống như những đội bóng ở Torino khác là Internazionale và Torinese.
Có một câu chuyện vui giữ mối liên hệ giữa Juventus và Notts County hôm nay, cứ mỗi lần các cầu thủ Notts County chơi hay, trên khán đài, những cổ động viên của họ lại cùng nhau hát vang điệp khúc tiếng Anh ‘it's just like watching Juve, it's just like watching Juve’ (cứ như là đang xem Juve, cứ như là đang xem Juve) theo điệu... blue moon. Just like watching Juve, đấy cũng là cái tiêu đề ưa thích của các nhà báo Anh viết bài tường thuật mỗi khi Notts County chiến thắng. Cảm ơn Notts County, giống như cách họ tự hào kể về nguồn gốc màu áo Juventus trên website chính thức của họ, và chúc họ may mắn để trở lại những năm 1900 rất oai ấy.
-------------