[div align=\\\"center\\\"]
Marco Tardelli - Người không thể thay thế[/div]
[div align=\\\"center\\\"]
[/div]
Phần một: Người không thể thay thế+Tardelli có biệt danh là Schizzo nghĩa là "bột phát" là một tiền vệ lừng danh của Juve và ĐT Italia. Ông sinh ra và lớn lên trong một gia đình nông dân tỉnh Tussan, năm 1972 ông khởi đầu ở một đội hạng C và mãi tới 3 năm sau mới có một đội hạng B tới rước. Nhưng chính những năm tháng chơi ở hạng B anh đã lọt vào mắt xanh của Juve rồi ngay lập tức được chơi cho ĐT QG. Trận đấu đầu tiên ông khoác chiếc áo thiên thanh là ngày 7/4/1976 trong trận gặp Bồ Đào Nha.
Với màu áo Đen-Trắng của Juve, Tardelli đã giành mọi vinh quang mà một cầu thủ có thể mơ ước: Cả 3 cúp Châu Âu, 1 chức VĐTG, 1 siêu cúp Châu Âu và 5 Scudetto. Phẩm chất của Tardelli là sự hoạt động không biết mệt mỏi, được xem là một trong những cầu thủ rắn nhất trong lịch sử bóng đá Italia. Có một điều rất đặc biệt ở ông là tuy ông không ghi nhiều bàn thắng nhưng bàn nào cũng có giá trị quyết định: Một bàn trong trận thắng Bilbao trong trận chung kết cúp UEFA, một bàn trong trận chung kết World Cup 1982 với Đức
Năm 1985 đúng vào dịp sinh nhật lần thứ 31, sau khi đã giành mọi vinh quang với Juve ông đã lên đường sang thi đấu cho Inter nơi ông chơi 43 trận từ năm 1985-1987. Ông kết thúc sự nghiệp cầu thủ trong màu áo CLB St.Gallen của Thụy Sỹ năm 1988.
Trích ngang:
+Sinh ngày 24/9/1954 (Italia)
+Chơi cho Juve từ năm 1975-1985
+Thành tích với Juve: 6 Scudetto (1975, 1977,1978, 1981, 1982, 1984), 1 Cúp C1 năm 1985, 1 Cúp C2 năm 1984, một cúp UEFA năm 1977, Siêu cúp Châu Âu năm 1985
Những cảm xúc bộc lộ trên gương mặt của Marco Tardelli, ngay sau khi ghi bàn thắng thứ hai giúp đội tuyển Italia giành chiến thắng 3-1 trước Tây Đức trong trận chung kết World Cup 1982, là một trong những hình ảnh không thể nào quên của giải đấu này – giống như hình ảnh chàng trai Pele 17 tuổi khóc khi giành chức vô địch năm 1958, hay như Cruyff năm 1974. Nó thể hiện niềm phấn khích, hân hoan không gì có thể sánh được của việc ghi được bàn thắng trong trận đấu lớn nhất...
[div align=\\\"center\\\"]
Tardelli phấn khích...[/div]
Vài giây sau khi chứng kiến cú sút từ khoảng cách 20 yard của mình đánh bại thủ môn Harold Schumacher, Tardelli bật dậy, gật gật đầu chạy và giơ cao bàn tay nắm chặt rồi bật khóc khi anh nhào vào ôm chặt các đồng đội của mình ở phía băng ghế dự bị. Đó là sự phấn khích của tiền vệ con thoi Juventus khi ghi bàn trong trận chung kết. Anh là người đàn ông Italia của trận đấu, người đã làm dịu mát không khí đêm tháng bảy ở Madrid.
[div align=\\\"center\\\"]
...sau bàn thắng vào lưới đội tuyển Đức[/div]
Bàn thắng vào lưới đội tuyển Đức – một trong sáu bàn thắng ông ghi cho Azzurri – là bàn thắng kết thúc một vòng chung kết tuyệt vời của Tardelli, người đã nổi lên như là một ngôi sao của Espana’82. Tại đó, tại những sân bóng chật cứng khán giả và tràn ngập ánh nắng của TBN, ông đã thể hiện những phẩm chất mà sau này giúp ông được gọi vào thi đấu 81 lần cho đội tuyển quốc gia Italia, trở thành nhạc trưởng của khu vực trung tuyến Juventus trong suốt một thập kỷ.
Sinh ra ở Careggine của xứ Capanne, gần thị trấn Lucca của xứ Tuscan, Tardelli bắt đầu sự nghiệp của mình năm1972 với vai trò là một hậu vệ cho câu lạc bộ Pisa ở Serie C trước khi chuyển đến chơi cho Como tại Serie B hai năm sau đó. Chỉ sau một năm ở Lombardy, Juventus đã đưa anh về Turin và trong suốt quãng thời gian ở đây, anh đã giành được 3 danh hiệu châu Âu – một cúp UEFA năm 1977, một cúp Winners năm 1984 và Cúp C1 năm 1985. Cùng với những danh hiệu trên đấu trường châu Âu, anh còn có được 5 Scudetto và 2 cúp quốc gia Italia – tất cả đều là với Juve.
Rất nhiều người tin rằng đội tuyển Italia chưa bao giờ có người thay thế được Tardelli, tuyển thủ đã xuất hiện lần cuối trong màu áo Azzurri vào tháng 9 năm 1985, trong trận thua 2-1 trước Nauy trên đất Italia. Đó là một cách đáng buồn để kết thúc sự nghiệp quốc tế của mình. Anh đã là một tiền vệ toàn diện, câu trả lời của Italia với Johannes Neeskens, tiền vệ đai diện cho hình ảnh thu nhỏ của bóng đá tổng lực Hà Lan trong suốt những năm 70.
[div align=\\\"center\\\"]
Tardelli cùng đồng đội tại World cup 1982[/div]
Tardelli – vào đỉnh cao của sự nghiệp được coi là một trong những cầu thủ rắn nhất của bóng đá châu Âu – là cầu thủ làm chủ khu vực trung tuyến, nổi tiếng bởi sự tranh cướp bóng quyết liệt của mình. Không thể nghi ngờ được cống hiến của ông, sự quyết tâm hơn bất cứ ai. Nhưng chàng trai đến từ Lucca này lại thường xuyên tham gia tấn công và có biệt tài trong việc băng lên khu cấm địa của đối phương từ khu vực trung tuyến để ghi bàn, như trong trận Italia thắng Anh 1-0 ở Euro 1980.
Một Tardelli quan trọng khác đã xuất hiện 3 năm trước, khi mà Juve gặp Athletico Bilbao trong trận chung kết cúp UEFA năm 1977. Trận đấu kết thúc với tỉ số 2-2 trong đó Juve chiến thắng nhờ ghi bàn trên sân khách, Tardelli là người đã giúp Juve trong chiến thắng ở trận lượt đi. Khả năng xuất hiện bất ngờ ghi bàn chính là lý do ông được đặt biệt hiệu ‘Schizzo’ – “bùng nổ”. Ông còn là một mẫu cầu thủ hết sức đa năng và HLV Juventus khi đó, ông Giovanni Trapattoni, người đã đưa ông đến với vị trí tiền vệ, đã từng sử dụng ông chơi ở nhiều vị trí khác nhau trên sân.
Sự nghiệp của Tardelli phát triển vô cùng nhanh chóng. Chỉ một năm sau khi rời câu lạc bộ Pisa ở giải hạng ba, ông đã là cầu thủ thi đấu ở giải vô địch Italia và ngay mùa giải đầu tiên của ông với Bianconeri, ông đã được gọi vào đội tuyển Quốc gia. HLV Azzurri lúc đó, Enzo Bearzot, người đang bắt tay xây dựng lại đội bóng sau thảm bại tại VCK World Cup 1974 tại Tây Đức, đang tìm kiếm một nguồn sinh lực mới và ấn tượng bởi màn trình diễn tại sân vận động Comunale của chàng trai 21 tuổi này. Vì thế, ngày 7/4/1976 Tardelli đã được chơi trong trận giao hữu với đội tuyển Bồ Đào Nha, diễn ra tại Turin. Đội quân Azzurri giành chiến thắng 3-1 và kể từ ngày hôm đó, ‘Schizzo’ trở thành một trong những “figli prediletti” (đứa con cưng) của Bearzot. Ông được gọi tham gia World Cup 1978 tại Achentina và chơi sáu trong tổng số 7 trận của đội tuyển Italia, giải mà đội quân Azzurri non trẻ về ở vị trí thứ tư.
Chàng tiền vệ mạnh mẽ, với đôi mắt màu nâu lạnh lùng, thân hình rắn rỏi, là một trong những cầu thủ hay nhất của Italia. Trong trận đấu đầu tiên của ông (với đội tuyển Pháp tại Mar del Plata), đã loại tiền vệ nhạc trưởng khu trung tuyến đội Pháp Michel Platini khỏi trận đấu. Sau những triển vọng thể hiện tại Nam Phi, Tardelli và các đồng đội được trông đợi sẽ giành được chức vô địch Euro 1980 tổ chức tại Italia. Tardelli là một trong một những cầu thủ đã tham gia thi đấu và kết thúc giải ở vị trí thứ tư đáng thất vọng...
Nhưng chính tại Tây Ban Nha mới là nơi Tardelli chứng tỏ sự vĩ đại của mình. Sự nổi trội của Italia tại vòng bảng thứ hai xuất hiện cùng lúc sự tiến bộ của ông tạo ra ảnh hưởng lớn đến đội bóng. Trong chiến thắng 2-1 trước Achentina ở Barcelona, trận đấu đánh dấu khả năng giành cúp cho Azzurri, Tardelli đã ghi bàn thắng thứ hai cho tuyển Italia – một bàn thắng tuyệt vời. Băng lên từ khu trung tuyến, ông chạy vượt lên Paolo Rossi người đã nhường bóng lại cho Tardelli. Tiếp đó, Tardelli đánh bại thủ môn Fillol bằng một cú thấp và mạnh bằng chân phải ở sát vạch biên.
[div align=\\\"center\\\"]
sau tiến còi kết thúc trận CK World cup 1982[/div]
Cùng với Franco Baresi và Giuseppe Bergomi, người cũng chơi 81 trận cho Azzurri, Tardelli là cầu thủ có số lần khoác áo nhiều trận thứ tư cho đội tuyển quốc gia từ trước đến nay. Chỉ kém Paolo Maldini, Dino Zoff và Giacinto Facchetti. Sau 10 năm ở Juventus và sau thảm kịch sân Heysel làm 39 người thiệt mạng, ông chuyển sang Inter năm 1985.
Cho đến lúc gần 31 tuổi, ‘Schizzo’ chỉ còn là cái bóng huy hoàng của chính mình. Trong hai năm tại sân San Siro ông ra sân 43 lần nhưng không thể giúp Nerazzurri giành chức vô địch. Ông kết thúc sự nghiệp cầu thủ của mình tại Thụy Sĩ cùng với câu lạc bộ San Gallo, nơi ông đã chơi một mùa giải. Cuối cùng vào năm 1988 ông quyết định treo giày trước khi chuyển sang làm công tác huấn luyện.
[div align=\\\"center\\\"]
Tardelli dẫn dắt U 21 Italia[/div]
Tardelli bắt đầu sự nghiệp HLV của mình tại Coverciano mùa giải 1988-89 và được mời làm trợ lý đội tuyển U-21 quốc gia cho HLV Cesare Maldini. Ông đã có một giai bình thường ở cấp câu lạc bộ với Cesena và Como, rồi trở lại đội U-21 Italia với HLV Maldini. Năm 1998 ông đã từng được nhắm vào làm HLV Azzurrini để đưa đội bóng đến chức vô địch Euro 2000. Không có gì đáng ngạc nhiên khi nhắc đến Tardelli như là một người kế vị cho Dino Zoff khi ông từ chức HLV Azzurri sau VCK Euro 2000. Nhưng lẽ ra nên đến lượt ông thì LĐBĐ Italia cuối cùng chọn Giovanni Trapattoni...
Trích ngang:
Ngày sinh: 24/9/1954 tại Capanne di Careggine
Vị trí: Tiền vệ
Trận ra mắt ở Serie A: Juventus 2-1 Verona ngày 5/10/1975
Trận cuối cùng ở Serie A: Inter 1-0 Fiorentina, 26/4/1987
Các câu lạc bộ: Pisa, Como, Juventus, Inter, San Gallo
Trận đấu quốc tế đầu tiên: Italy 3-1 Portugal, 7/4/1976
Trận đấu cuối cùng: Italy 1-2 Norway, 25/9/1985
Số lần tham gia các trận đấu quốc tế: 81
Số bàn thắng ghi được tại các trận đấu quốc tế: 6
Thành tích:
Vô địch World Cup 1982
5 Scudetto (các năm 1977, 1978, 1981, 1982, 1984)
Cúp quốc gia Italia (các năm 1979, 1983)
Cúp C1 (năm 1985)
Cúp Winners’ Cup (1984)
Cúp UEFA (1977)
Siêu cúp Châu Âu (1984)
Phần 2: Nhà vô địch với đời thườngChúng ta đã được thấy một Marco Tardelli - cầu thủ, một Tardelli - HLV. Còn bây giờ sẽ biết đến Tardelli – một con người bình dị
(kí của Bettina Sabatini)Thật là khó khăn để thích nghi với hệ thống đường một chiều vòng quanh hồ Como. Đường nghiêng 35 độ chỉ làm mọi thứ rắc rối hơn, nhưng có vẻ như nó không hề gì với những chàng trai đi đang rít ga Vespa cạnh tôi lúc chờ ở đèn tín hiệu...
"Để đến Circolo phải nhanh chóng rẽ trái ở chỗ đường tàu, nếu không thì ông sẽ phải đi thêm một vòng hồ nữa đấy” - anh chàng nói to như hét và rồ máy khi tôi hỏi đường. Tôi lấy làm biết ơn anh ta vì đã giúp tôi bớt được lần đi vòng thứ ba quanh hồ, nhưng đèn tín hiệu đã chuyển màu trước khi tôi có thể nói với anh ta là tôi đã từng đi vòng quanh mất một lần rồi.
Circolo Canottieri Lario là một câu lạc bộ du thuyền rất đẹp và vô cùng đặc biệt, thu hút phần lớn du khách là người trung tuổi, hoặc doanh nhân nhiều tuổi hơn một chút. Marco Tardelli lại là ngoại lệ. Ở tuổi 46, không còn những sợi màu xám đen trên mái tóc nâu ngắn, nét tinh nghịch trên đôi má phính được cạo râu sạch sẽ, trông ông giống như là một cậu học sinh mau lớn.
[div align=\\\"center\\\"]
Tung hoành trên sân cỏ...[/div]
"Anh khỏe chứ?" Tôi hỏi, khá tự tin rằng đinh ninh là ông ấy còn nhớ người quen vài năm trước như tôi. "Cuộc sống của tôi thật tuyệt vời," ông trả lời rành rọt, "Liệu ai có thể hạnh phúc hơn tôi đây? Tôi đã không chơi bóng vài năm rồi, nhưng tôi vẫn sinh hoạt theo cách tôi đã làm thời còn là cầu thủ. Tôi tập luyện với các cậu bé, thư giãn với chúng, tôi đi chơi, cả ăn uống cùng chúng nữa.
"Trông tôi thế nào ?" ông quay sang tôi hỏi để tìm sự đồng tình. Ông ấy không nhớ mình, tôi nghĩ thầm như vậy và cố gắng không cười một cách quá thân mật : "Trông anh tuyệt lắm, đặc biệt là lúc không có râu, dù anh có phóng xe máy bao nhiêu dặm thì cũng không ảnh hưởng gì" tôi trả lời một cách suồng sã như quen biết đã lâu và nhủ rằng đây không chỉ vì tôi biết ông ấy thích lái xe mà còn bởi vì đó là cách ngoại giao, hay đúng hơn, là một nghệ thuật. Tôi không chắc chắn là câu trả lời của tôi có làm ông ấy hài lòng hay không, hay là liệu tính cách đặc trưng vùng Tuscan của ông ấy có làm ông ấy xuề xòa mà không nhận ra hay không. Nhưng có một điều rõ ràng là, một người như Tardelli không hợp với một nơi như câu lạc bộ Circolo.
"Tôi là chủ tịch danh dự," ông nhún vai trong khi nói, "Không ai làm phiền tôi ở đây". Rồi ông cau mày, thở mạnh, ưỡn lưng trông như tư thế của một người phụ nữ trong thời kỳ sắp sinh và than: "Dù sao, tôi cũng có một số vấn đề ở lưng, nên tôi không thể làm quá sức. Tôi đang điều trị và phải mất nhiều thời gian”
"Thế Luca Carretta thì sao?" Tôi gợi ý. "Chẳng phải ông ta là bác sĩ chỉnh xương của đội bóng ở Pháp năm ngoái hay sao? Ông ta là người giỏi nhất. Ông ấy chữa khỏi cho tôi mà"
"Barcelona! Đúng rồi, chúng ta đã gặp nhau ở Barcelona phải không?" Ông kêu lên. HẲN RỒI, ông ấy vẫn nhớ mình, tôi nghĩ vậy và cảm thấy hạnh phúc. "Nhưng lúc đó anh đang làm gì ở Barcelona nhỉ?" ông ấy hỏi, nhìn tôi với thái độ tò mò hơn mức cần thiết như tôi nghĩ. "Tôi chạy ma-ra-tông," -Tôi lại trả lời một cách nhún nhường lần nữa.
"Phải rồi, tôi thích các môn điền kinh" - ông trả lời đầy sôi nổi. "Anh biết không, lúc trẻ tôi chơi cả bóng và chạy 800 m. Tôi chơi cả hai môn thể thao trong vài năm và cũng đã từng mơ ước trở thành vận động viên chạy cự ly trung bình. Có một năm tôi tham gia Giochi della Gioventu, giải chạy trẻ toàn quốc và đã vào đến vòng cuối cùng. Nó được tổ chức trùng ngày diễn ra trận chung kết bóng đã mà tôi cũng dự định tham gia, giải Torneo Berretti, một giải U-19 vô cùng quan trọng. Câu lạc bộ của tôi khi đó, Como, rất giận dữ khi tôi thi chạy. Cuối cùng tôi buộc phải lựa chọn giữa hai thứ, và bây giờ thì có tôi như này đây."
[div align=\\\"center\\\"]
...hay uy quyền trên băng ghế HLV - chỉ còn là những kỉ niệm đẹp[/div]
Tôi không mấy khi để đối phương lấn lướt mình, nhưng bây giờ, lặng người nghe câu chuyện độc thoại hấp dẫn của Tardelli. Không ai biết được là liệu môn chạy cự ly trung bình đã đánh mất những gì mà môn bóng đá đã thu được nhưng hoàn cảnh (tức là cái việc Tardelli chơi môn chạy) của ông trước đó đã có ảnh hưởng đến kỹ năng chơi thể thao toàn diện của ông. Một người toàn diện trên sân bóng và một trong những cầu thủ có tốc độ, nên thật đơn giản để hiểu tại sao người ta lại gọi ông là ‘Schizzo.’
Ông vẫn tiếp tục bình thản: "Tôi không cho là như thế này nhưng thật buồn cười khi nghĩ rằng điều làm tôi quyết định chơi bóng chính là vì tôi có thể sút bóng ở nhiều nơi hơn là tôi có thể tập chạy, mặc dù lúc nào tôi cũng yêu bóng đá. Bạn cần một đường chạy đúng quy cách để chơi các môn điền kinh và không có nhiều đường chạy như vậy ở Italia, nhưng lại không cần một nơi nào đặc biệt để đá qua đá lại một quả bóng. Đường phố, sân trong vườn nhà và bậu cửa gara đủ để làm như vậy. Tuy vậy trong nhiều năm thần tượng của tôi là các vận động viên điền kinh, chứ không phải là các cầu thủ bóng đá - Pietro Mennea, Sara Simeoni, Carl Lewis – Tôi vẫn nhớ tất cả. Ma-ra-tông, thật tuyệt vời!"
Không khó để hiểu tại sao bạn bè của Tardelli lại chơi với nhau thành một nhóm bạn gắn bó. Ấm áp và cởi mở, say mê và không kiềm chế được hứng thú của ông về cuộc sống, ông khẳng định không có một bí mật nào phía sau thành công của mình. "Có rất nhiều HLV giỏi ở xung quanh và chúng tôi có những ý tưởng riêng về việc làm thế nào để tạo nên một đội bóng tốt nhưng nếu anh hỏi tôi là mình đã có gì để tác động gì đến những chàng trai, thì tôi sẽ nói đó là tính cách của tôi. Anh cần phải có cả tính cách cũng như tài năng để thể hiện ở những cấp bậc cụ thể. Tôi đã từng trải qua những gì mà họ đang gặp hiện nay và tôi có thể gợi ý cho họ làm thế nào để đương đầu với những tình huống đó. Và tôi lựa chọn các chàng trai theo cùng một tiêu chuẩn. Nếu họ hiểu vấn đề, tôi có thể giúp họ phát triển nó, nhưng tôi không thể trao cho họ những gì mà họ chưa nắm bắt. Điều đó thực sự khá đơn giản” - Ông nói một cách nghiêm túc.
Không có một sự giấu giếm nào từ phía Tardelli, sự tự tin rất lớn của ông ấy, làm chính bản thân tôi nhận thấy sự thân thuộc của ông ở một tầm cao mới. Tôi phân vân liệu rằng ông ấy có lo lắng tí nào về nguy cơ trở thành người đàn ông bị chỉ trích nhiều nhất nước mình hay không, khi mà ông kế tục Trapattoni trong thời gian hai năm. "Không một chút nào," anh nói và đan hai bàn tay vào lòng. "Tất cả mọi thứ tôi có thể làm là chuẩn bị tinh thần cho thời gian còn lại, tiếp tục vai trò HLV đội U-21 học hỏi càng nhiều kinh nghiệm từ việc đó càng tốt. Phần công việc còn lại sẽ tóm gọn trong các cảm nhận thông thường và hành động."
"Anh làm cho nó nghe như thể là công việc dễ nhất trên đời ấy" tôi nói đùa như vậy, trong lúc chúng tôi đang đi ra cổng. "So với việc hiểu phụ nữ, thì đúng là thế đấy" ông mỉm cười với tia sáng ánh lên trong mắt. Nhưng đó lại là một câu chuyện khác....
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Signorina, Pavelvnr - Juventus Fan Club in Vietnam - theo FIFA.Com