Gửi Exit bài viết anh làm cách đây 6 năm, trước trận Torino - Lecce ở Serie B năm 2006. Trận này Juve thắng Lecce 4-1 (ghi bàn cho Juve là Bojinov 2, Palladino và De Ceglie; cho Lecce chính là Osvaldo rất giỏi ngày nay.) . Để em biết thêm về Zeman nhé.
Nếu một lần trong cuộc đời ngắn ngủi này được gặp người đàn ông có khuôn mặt khắc khổ kia, tôi sẽ hỏi ông: "Zdenek, tình yêu là gì?" Tôi chắc rằng ông sẽ khó trả lời hoặc sẽ cho tôi hiểu được tất cả những suy nghĩ của ông, một người tưởng như cả cuộc đời này nhận ủy thác của Chúa chống lại Juve.
Zdenek và những người đồng hương của ông thuộc về lịch sử, một lớp người đã di cư đến Italia vì chính trị Czech&Slovakia không ổn định. Mùa xuân năm 1968, Zedenek cùng một vài anh em họ hàng từ Praha đến thăm ông bác của mình, Cestmir Vycpalek ở Italia. Đúng lúc đó, Praha có biến động. Những bất đồng chính trị ở Praha khiến cho khối Varsawa tức mắt và quân đội Soviet Đỏ (quê mình gọi bằng cái tên rõ đẹp là Hồng Quân Liên-Xô) cùng Rumania kéo quân đến chiếm đóng Praha. Zeman lạc vào hoàn cảnh gần giống với chàng trai thông minh Viktor Navorski (Tom Hanks) trong bộ phim The Terminal bị kẹt ở ga hàng không New York, John Franklin Kennedy. Nhưng trong khi Viktor chờ đợi và tìm mọi cách để trở về đất nước vùng Balkan thân yêu của mình thì Zeman còn thông minh hơn, ở lại Italia theo ông bác luôn. Ông bác ấy là ai? Cestmir Vycpalek khi ấy là HLV vô danh.
Nhưng hãy trở lại năm 1946, Vycpalek là một cầu thủ của Juve. Ông đã thi đấu ở đó một mùa bóng trước khi lang thang đến Palermo và Parma (chủ yếu chơi tại Palermo). Đến năm 68 định mệnh ấy, Vycpalek dẫn dắt chính đội bóng mà ông đã thi đấu 5 năm, Palermo. Rồi cùng với gia đình mình lang thang khắp các câu lạc bộ nhỏ ở Italia trong 2 năm trước khi trở thành người hùng ở Juve trên băng ghế huấn luyện. Đó là một trò cười của số phận. Vycpalek được ông bạn từ thời mặc quần thủng đít ở Juve là Boniperti, khi ấy đang có chân trong BLĐ, kéo về làm HLV đội trẻ. Một ngày xấu trời tháng năm 1971, HLV tài năng của đội chính Armando Picchi bất ngờ qua đời vì ung thư và Vycpalek trở thành ông chủ đội một. Nhưng đó cũng là một thời điểm đặc biệt, Vycpalek tiến vào ngôi đến của những huyền thoại Bianconeri bằng việc dẫn dắt đội bóng áo đen-trắng giành 2 scudetto liên tiếp mùa giải 72 và 73. Về sau này, cuộc đời của Vycpalek còn làm các Juventini sửng sốt một lần nữa, ông qua đời ngày 5-5-2002 ở Palermo, nơi gia đình ông ở, lúc mà Lazio Roma "anh em" vùi dập Inter Milan 4-2, giật lấy chiếc khiên ba màu làm quà biếu cho Juve.
Nói như vậy về Vycpalek để hiểu rằng, thời trai trẻ của Zeman, Juve có một hình ảnh tuyệt đẹp. Nhiều người cho rằng chính Juve là đội bóng ông (và cả bác của ông, đương nhiên rồi) luôn đặt trong tim ở một vị trí trang trọng. Ông yêu Juve, có phải thế không Zdenek? Bác Vycpalek là người đã dẫn dắt Zeman những bước đi chập chững đầu tiên trong nghề gõ đầu (à quên, huấn luyện) cầu thủ, bắt đầu từ những đội bóng cấp xã cho đến đội trẻ của Palermo là đội bóng đầu tiên bạn có thể biết tên. Rồi cứ mỗi năm qua đi, Zeman lại chuyển đến một đội bóng lớn hơn một chút xíu (lúc đầu, không phải ông bỏ đi đâu, bị sa thải vì thành tích quá kém). Đấy là dấu hiệu của một con người chịu khó và có rất nhiều nghị lực. Poggia, Parma, Messina và Lazio, tuyệt vời!
Còn điều gì khác nữa, có phải đội bóng ông muốn dẫn dắt nhất chính là Juve phải không Zdenek? Nhưng tại sao những vị lãnh đạo của Juve kia lại không (hay chưa) bao giờ trao cho ông một cơ hội? Có phải vì trong máu của Zeman, bên trong khuôn mặt khắc khổ kia là một cá tính cương trực và dòng máu 4-3-3 tấn công điên cuồng ám ảnh? Không, tôi không hiểu tại sao và chỉ một ngày nào đó gặp ông, tôi mới có thể biết được. Vì tài năng của Zeman, phải gọi là vô biên và đáng để ngưỡng mộ.
Năm 1997, Zeman đến AS Roma. Tôi chắc rằng đó là lúc mà tình cảm của ông với Juve đã trở nên sóng gió. AS Roma là một đội bóng được chính quyền Benito Mussolini sinh ra chỉ có một mục tiêu tối thượng, giành giật vinh quang với với các đội bóng phương bắc hùng mạnh kia. Trong đó có Juve. Nhưng 2 năm ở Roma (tính cả Lazio là 5), một Roma, một Lazio đẹp như mơ ấy bị bóp nghẹt dướt gót sắt của bầy ngựa vằn thành Torino. Họ chỉ được phép đứng sau Juve của huyền thoại Marcelo Lippi mà thôi. Đó cũng là lúc Zeman liên tục tuyên bố nghi ngờ về việc Juve đã cho các cầu thủ của mình dùng doping có hệ thống. Năm 98, sau khi Roma chỉ về thứ 4 ở Serie A, ông nói (ờ, mình nhớ vậy thôi): "tao không hiểu sao bắp chân của mấy thằng nhãi con Del Piero, Vialli lại to nhanh thế nhỉ, dùng steroids chăng?"(ai chơi cheat đế chế chắc biết loại này). Nhưng chẳng ai tin ông cả, chẳng ai điều tra cả. Và Zeman một năm sau đó bị Sensi cắt hợp đồng, bắt đầu những tháng ngày lưu đày. Hết Fenerbahce, Napoli, Salernitara, Avellino, Lecce, Brescia rồi lại Lecce. Đó là những câu lạc bộ quá gà rù so với công phượng Roma & Lazio.
Dưới thời cực thịnh của Juve, có một sự thật đau lòng (chẳng ai khẳng định) là mỗi đội bóng Zeman đến làm HLV, đều bị Serie A đánh cho tơi tả và không sớm thì muộn cũng xuống hạng. Trong đó, có không ít các đội bóng công khai quay lưng lại với phe Juve, Napoli, Lecce là những ví dụ. Sự nghiệp của Zeman có thêm nhiều lần ngắt quãng và tưởng như ông không còn đất sống ở Italia nữa, nơi mà ông đã quyết định gắn bó từ năm 1968. Thế thì Zeman có khác gì Cha Bum Kun ở Hàn Quốc, Christopher Daum ở CHLB Đức đâu, tôi liên tưởng như thế.
Không, tài năng của ông không thể bị bỏ phí. Chủ tịch Giovanni Semeraro có lẽ còn là một gã bất cần hơn khi trọng dụng Zeman trở lại ở Lecce. Bạn biết vì sao không, lúc ấy Juve đã không còn là trùm nữa rồi. "Mày đã mất hết vây cánh và bị đạp bay đầu xuống Serie B rồi, tao không sợ mày nữa, tao mời Zeman về đây, hihi" (chắc là Semeraro nghĩ như vậy). Phải rồi, tài năng của Zeman không thể bỏ phí được. Khi ở Messina, ông đã phát hiện ra ai, và đưa ai trở thành huyền thoại?, Salvatore Schillacci. Ở Foggia?, Giusepe Signori, Shalimov, Dan Petrescu, Chamot, Kolyvanov. Ở Lazio?, Nesta chính là người được ông cho ra sân lần đầu ở Serie A. Ở Roma?, chẳng ai ngoài Zeman ươm mầm nuôi nấng Totti. Và mới đây nhất, người ta còn không quên Lecce của ông với Vucinic, Bojinov, Chevanton đã khuynh đảo Serie A như thế nào năm 2004. Chính họ đấy, đã ghi được 66 bàn thắng (kém vô địch Juve đúng 1 bàn) và thủng lưới 73 bàn (!). Điên rồ không? Zeman là vậy.
Hai năm trước, Del Piero đã trở lại Stadio Via del Mare của Lecce và ghi một bàn thắng trong cơn mưa tầm tã ở Lecce (Juve thắng 1-0), như thể trả thù Zeman. Thứ 7 này, Lecce của ông sẽ hành quân đến Torino. Một lần nữa ông lại chống lại Juve. Nhưng không phải ở Serie A như mùa bóng gần nhất ông gặp họ (04/05) nữa, mà là Serie B. Juve nay đã khác xưa, chỉ còn Del Piero đứng đó. Bojinov không còn đứng bên ông, anh khoác áo đen - trắng. Lecce của ông cũng chẳng khùng lên được nữa (đang đứng thứ 15 kia mà). Đời thật trớ trêu và thật vui vẻ phải không. Trước trận đấu 2 ngày, Znedek vẻ phân trần: "Tớ muốn các Juventini hiểu rằng tớ không có lỗi gì trong việc Juve phải xuống hạng cả. Bây giờ là một Juve khác, những người lãnh đạo khác và tớ nghĩ mọi thứ sẽ thay đổi." Thế mà Znedek cũng không quên thòng thêm một câu: "Tớ nhìn thấy bác sỹ của Juve vẫn là Riccardo Agricola, tớ đoán đó là một điều không bình thường khác của bóng đá Italia". Đó là thực tế mà. Nhưng này Znedek, tình yêu là gì, với đội bóng ở trong trái tim ông ấy? Lecce, Palermo, Lazio, Roma hay Juve?